Có lẽ là bởi vì quá cô đơn, vào lúc này, đột nhiên xuất hiện một người tương đối quen thuộc tồn tại, làm lòng Diệp Vi Vi được xoa dịu.
Người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, cúi mặt xuống, mái tóc dài che khuất phần lớn đôi mắt, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nhìn thấy bàn tay, trên đôi chân trần của mình, chậm rãi, nhẹ nhàng, mát xa.
Thủ pháp của người đàn ông này rất mới lạ, lúc nhẹ lúc nặng, nhưng nhìn bàn tay to lớn màu trắng ngọc đang di chuyển trên mắt cá chân của mình, Diệp Vi Vi dần dần cảm thấy mắt cá chân thực sự không còn đau nhức nữa.
Bàn tay của Phong Sở Mạc từ từ dừng lại, lòng bàn tay chạm vào đôi chân trần của cô, làm trái tim cô run lên:"Anh đang làm gì vậy!"Cô tỉnh táo lại, vô thức cảm thấy vừa rồi mình thật ngu ngốc, sao có thể để mặc người đàn ông này tùy tiện làm như vậy:"Tôi không muốn lại xảy ra chuyện gì với anh nữa, chúng ta cầu về cầu, lộ về lộ, chúng ta.
.
"Cô ngưng lời, bởi vì sau khi bàn tay của người đàn ông dời đi, trên chân xuất hiện miếng ngọc thạch quen thuộc, một sợi dây màu đỏ, kết lại tinh xảo, vây lấy ngọc thạch.
"Thích không?"Phong Sở Mạc hơi khẩn trương, cái nút thắt ngọc thạch, là thứ mà anh ta đã đặc biệt đi học trong vài ngày qua, đó là kiểu đồng tâm kết (nút thắt đồng tâm)Anh ta không biết liệu Diệp Vi Vi có đủ hiểu hay không, cũng không biết cố có sẵn sàng tiếp nhận không.
"Phong Sở Mạc.
"Diệp Vi Vi đột nhiên gọi tên người đàn ông, cô tất nhiên biết đồng tâm kết, bởi vì nhận được, cho nên, tim, hơi đau.
"Mạc.
"Phong Sở Mạc không ngẩng đầu, cứ thế đáp: "Em có thể gọi tôi là Mạc.
"Tựa như khi còn ở phủ lớn họ Phong, lúc cuồng nhiệt nhất, anh vẽ từ "Mạc" vào lòng bàn tay và nói bên tai cô, từng nét một, Diệp Vi Vi khẽ nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không thể quên được.
Diệp Vi Vi hé mắt, nàng buộc ánh mắt rời đi khỏi thân hình cúi đầu của người đàn ông, dời khỏi ngọc thạch cùng đồng tâm kết trên mắt cá chân mình:"Anh không cần phải vì tôi mà làm việc này, với lại, tôi đã bán khối ngọc thạch này rồi, tôi không biết anh làm thế nào lấy lại, nhưng mà, xin anh lấy từ đâu ra, thì trả về nơi đó!"Bầu không khí nhất thời yên tĩnh đáng sợ, trong không khí có thứ gì đó nguy hiểm đình trệ bất động.
Diệp Vi Vi chỉ cảm thấy cổ chân trần đau nhức, trước đây năm ngón tay của người đàn ông luôn có cảm giác lạnh buốt, không biết có phải là ảo giác hay không, vào giờ phút này, nơi đó lại nóng rực, nóng đến gây đau.
Diệp Vi Vi không khỏi muốn co dò lại, nhưng không thể động đậy, mỗi lần, nếu Phong Sở Mạc thực sự hạ quyết tâm, cô chưa từng tránh được.
"Anh buông ra!""Phong Sở Mạc, anh không