“Năm giờ sáng nay, nhân viên dọn vệ sinh đã phát hiện thi thể của cô ấy.” Cảnh sát nhìn cô với ánh mắt sắc bén, rõ ràng đã liệt cô vào đối tượng tình nghi số một.
An Hạ ngồi cạnh Diệp Du Nhiên nhân cơ hội lấy tấm hình của Từ Du Nhiên lên xem, cô cũng nhận ra, hôm qua cô gái này là người đã xông vào thang máy.
Lúc đó cô không nhìn kỹ, giờ nhìn lại mới thấy nhìn hơi quen.
Ánh mắt Diệp Du Nhiên lóe lên tia suy tư: “Tôi sẽ phối hợp điều tra với các anh.”
Mộ Tấn Dương nghe câu trả lời của cô thì không vui, cô đè tay anh lại, đứng dậy quyết định đi theo cảnh sát.
An Hạ vẫn cầm tấm hình Từ Du Nhiên, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó.
Cô vội vàng đứng dậy, kéo tay Diệp Du Nhiên nói nhỏ: “Du Nhiên, cậu không nhận ra cô ấy sao?”
“Tớ sao mà quen cô ấy được?” Cô không hiểu An Hạ đang nói gì, hôm qua cô đã nghĩ rất nhiều lần, xác định mình không quen Từ Du Nhiên kia.
An Hạ thấy dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của cô liền cầm bức ảnh đưa tới trước mặt: “Cậu nhìn kỹ xem, có cảm thấy nhìn rất quen không, cô ấy là cô gái đưa ra chứng cứ, giúp Yến Nhi vu oan cậu phá thai đó!”
“Cái gì?” Diệp Du Nhiên giành lấy tấm hình xem kỹ lại, cuối cùng mới tìm được chút cảm giác từng quen biết với Từ Du Nhiên trong tấm hình này.
Chẳng trách tối qua cô ta lại tỏ ra quen biết cô.
Bốn năm trôi qua, từ 18 đến 22 tuổi, cô ta thật sự đã thay đổi quá nhiều.
Cô nhớ mang máng lúc đó, cô ta đưa ra chứng cứ giúp Yến Nhi vu oan cho cô, là người hướng nội, tóc mái ngang dài, gần như che hết khuôn mặt, dáng vẻ luôn cúi đầu không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Hoàn toàn khác với khuôn mặt xinh đẹp của Từ Du Nhiên tối qua.
“Hai người đã nói xong chưa? Giờ đi