Chương 396:
“Hi, sao boss Mộ lại đến đây? Mau vào nhà đi.” An Hạ cười cười, chào hỏi Mộ Tấn Dương sau đó liền lôi Diệp Du Nhiên đang rầu rĩ vào nhà.
Thấy An Hạ ra vẻ như chủ nhà, Mộ Tấn Dương chỉ lạnh lùng thờ ơ nhìn lướt qua cô ấy một cái rồi nhấc chân đi vào.
An Hạ hơi rụt cổ nhưng vẫn bất chấp đứng đó che chắn cho Diệp Du Nhiên.
Tuy boss Mộ là một người rất đáng sợ, nhưng vì tình bạn lâu năm giữa cô và Diệp Du Nhiên cô vẫn phải cố gắng duy trì.
Vừa rồi cô ở trên lầu đã nhìn thấy.
Lúc nãy cô chỉ đoán mà thôi nhưng không ngờ đúng thật là Mộ Tấn Dương.
Thấy Diệp Du Nhiên tỏ vẻ mệt mỏi khi đứng bên cạnh Mộ Tấn Dương, cô liền nghĩ nhất định là Mộ Tấn Dương đã ức hiếp Diệp Du Nhiên. Cô đã sai lầm khi lúc trước từng nghĩ rằng Mộ Tấn Dương đến để làm hòa, nên muốn tạo cơ hội cho bọn họ.
Du Nhiên khẽ đánh vào tay của An Hạ, lắc đầu với cô sau đó tiến lại nói với Mộ Tấn Dương: “Em không biết anh để nó ở đâu, anh tìm thử xem.”
Nói xong, liền mở TV lên rồi kéo An Hạ ngồi xuống ghế sa lon.
Mộ Tấn Dương nhíu mày.
Anh bị ngó lơ sao?
Anh quay đầu lại, cau mày nhìn thoáng qua Diệp Du Nhiên rồi đi thẳng vào phòng ngủ, cởi áo vest ra bắt đầu thay ga trải giường.
Mặc dù Diệp Du Nhiên kéo An Hạ ngồi xuống xem ti vi, nhưng cô vẫn chú ý đến hành động của Mộ Tấn Dương.
Thấy anh đang lật giở ga trải giường liền cho là anh đang tìm chìa khóa, nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Nhưng An Hạ ngồi bên cạnh lại hỏi cô: “Anh ta tìm cái gì vậy?”
Diệp Du Nhiên lơ đễnh trả lời: “Chìa khóa.”
“Ồ.” An Hạ cẩn thận quan sát phía bên đó rồi lại hỏi: “Vậy tại sao tìm ở trên giường?”
Diệp Du Nhiên đột nhiên nghẹn họng, không biết nói gì.
An Hạ mỉm cười gian xảo rồi ngoảnh đầu nhìn Mộ Tấn Dương, cô thì thầm với Diệp Du Nhiên: “Lần này hai người lại cãi nhau vì chuyện gì vậy? Tớ thấy boss Mộ không phải là đang tức giận thật sự, nếu không thì sẽ chẳng tự mình đến tận đây để tìm chìa khóa, mà bảo Nam Sơn đến cũng được mà.”
An Hạ nói rất có lý, nếu là bình thường, Diệp Du Nhiên nhất định sẽ nghe lời An Hạ, làm hòa với Mộ Tấn Dương trước.
Nhưng lần này không còn giống những lần trước nữa.
“Ừ.” Diệp Du Nhiên chỉ gật đầu chứ không nói gì nhiều.
An Hạ nghĩ rằng cô đã hiểu nên vỗ vai an ủi: “Vậy hôm nay tớ về trước nhé.”
“Đừng, trễ thế này rồi, cậu ngủ lại đây đi.” Diệp Du Nhiên kéo cô ấy lại nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy Mộ Tấn Dương đi tới.
Anh đã cởi áo vest ra, bên trong mặc áo mỏng phong phanh, ngay cả cúc áo cũng mở toang, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, trông anh lúc này chẳng còn dáng vẻ lạnh lùng thường thấy nữa.
Diệp Du Nhiên hỏi: “Anh đã tìm được chưa?”
“Chưa.” Mộ Tấn Dương nói, nhưng mặt thì thờ ơ liếc An Hạ, ý tứ trong đó hết sức rõ ràng.
Nhưng Diệp Du Nhiên cũng chẳng nhận ra, trong lòng cô chỉ nghĩ đến chuyện phải làm sao để Mộ Tấn Dương đi nhanh một chút: “Vậy tối nay anh…”
Mộ Tấn Dương nghiễm nhiên ngắt lời cô: “Tối nay anh ngủ ở đây, ga giường cũng đã thay rồi.”
CHƯƠNG 397:
Diệp Du Nhiên nghe thế thì quay đầu nhìn vào, quả nhiên ga giường đã được thay.
Anh thay lúc nào?
An Hạ lặng lẽ rút tay lại, cười tủm tỉm nhìn Diệp Du Nhiên: “Cũng không còn sớm nữa, tớ phải đi về đây, hai người nghỉ sớm một chút nhé.”
Dù Diệp Du Nhiên có ngốc cũng hiểu Mộ Tấn Dương nói đến tìm chìa khoá chỉ là một cái cớ.
Cô xụ mặt, kéo An Hạ lại: “Buổi tối cậu một mình trở về tớ không yên tâm, đêm nay cậu ngủ ở lại đây đi.”
An Hạ lặng lẽ quay đầu, không dám nhìn boss Mộ.
Thôi xin, cứ cho cô về thôi.
Cô cảm thấy nếu cô còn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nhất định sẽ bị boss Mộ làm cho chết cóng, anh chính là cái máy làm lạnh hình người đấy.
Dù trong phòng mở máy sưởi, thì cũng chỉ là vật trưng bày trước mặt boss Mộ mà thôi.
Mộ Tấn Dương không nói gì rút điện thoại di động ra: “Tới đưa cô An về nhà đi.”
An Hạ cả gan hỏi một câu: “Anh gọi cho ai thế?”
Mộ Tấn Dương liếc nhìn Diệp Du Nhiên, nể tình cô ấy là bạn thân của Diệp Du Nhiên, mới lên tiếng trả lời: “Bùi Chính Thành, cậu ta nói sẽ đến ngay.”
“Mẹ kiếp!”
An Hạ kêu to một tiếng, vội vàng cầm túi xách lên, vừa lao ra ngoài vừa nói: “Du Nhiên, tớ về trước đây, kẻ ngông nghênh tự đại đó sẽ giết chết tớ mất.”
Trước đó cô vui miệng nói với Bùi Chính Thành ý tưởng muốn anh nhảy thoát y trên quảng trường vào lễ Giáng Sinh, kết quả Bùi Chính Thành đáp lại: “Từ giờ trở đi, cô hãy cầu nguyện bản thân có thể sống đến lễ Giáng Sinh đi nhé.”
Nhưng An Hạ vừa tới cửa chung cư, thì đã bị Bùi Chính Thành chặn lại: “Ê ngực lép, anh hai bảo tôi đưa cô