Chương 618:
Giọng nói của Phong Hải kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô ngây ngốc nhìn Phong Hải, đờ đẫn hỏi: “Cái gì?”
Phong Hải suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Cậu không biết giữa cháu và Mộ Tấn Dương đã xảy ra chuyện gì, cháu đã lớn rồi, là người trưởng thành, rất nhiều chuyện cháu phải tự mình quyết định, thế nhưng bộ dạng của cháu bây giờ, cậu rất không yên tâm, cậu muốn đi tìm cậu ta.”
“Đừng!” Diệp Du Nhiên vội vàng lắc đầu, cầu khẩn nói; “Đừng đi tìm anh ấy, đừng đi.”
“Cậu chịu khổ sở như vậy, cậu ta lại muốn kết hôn với người khác, cậu ta không thể bắt nạt cháu như vậy được, cậu là cậu của cháu, cậu không thể đứng ngoài mà nhìn, tuy thế lực của nhà họ Phong không so được với tập đoàn LK, là có kém nhưng nếu như cứng đối cứng, cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian.”
Phong Hải nói rất ân cần, trên mặt lộ ra một tia tức giận.
Trong lòng Diệp Du Nhiên khẽ động, sự cảm động truyền khắp người của cô, thì ra cảm giác có người thân bảo vệ lại là như thế này.
Thế nhưng, cô không thể để Phong Hải đi tìm Mộ Tấn Dương được.
Nếu như, Mộ Tấn Dương thật sự vứt bỏ cô như thế, muốn lấy một người khác, vậy thì, ít nhất hãy để cô giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này.
Phong Hải nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Diệp Du Nhiên thì lông mày cau lại: “Được, cậu có thể không đi tìm cậu ta, nhưng thân thể của cháu phải cố gắng điều dưỡng, nếu như cháu bằng lòng nhận người cậu này thì nghe một câu của cậu, tạm thời rời khỏi nơi này, đợi thân thể hồi phục rời hãy trở lại.”
Rời khỏi nơi này?
“Không…” Diệp Du Nhiên dường như vô thức muốn phủ quyết.
Rời khỏi nơi này, đi đến một thành phố khác không có Mộ Tấn Dương.
Chỉ nghĩ như thế thì cô đã cảm thấy khó chịu.
Phong Hải đứng dậy, sắc mặt rất hiếm
Phong Hải rời đi rất lâu, Diệp Du Nhiên cũng không ngủ được.
Mấy ngày nay, giấc ngủ là thứ cực kỳ xa xỉ đối với cô.
Vừa vào giấc ngủ, sẽ bị ác mộng đánh thức.
Không dễ dàng gì thức tới trời sáng.
Phong Hải rời khỏi giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đợi cô thay quần áo xuống lầu, thì nhìn thấy Phong Hải đang ngồi đọc báo trong đại sảnh.
“Chào buổi sáng.”
Phong Hải nhàn nhã chào hỏi Diệp Du Nhiên, bình tĩnh đặt tờ báo trong tay sang góc khuất.
Diệp Du Nhiên để ý thấy động tác của anh, mím môi, sắc mặt có chút căng thẳng: “Cậu, chào buổi sáng.”
Nghe thấy tiếng “cậu” này, ánh mắt Phong Hải hơi lóe, tiếp đó lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau bữa sáng, Phong Hải nhận một cuộc điện thoại, có cuộc họp tổ chức bây giờ, nên đến thư phòng.
Diệp Du Nhiên đi góc, cầm báo Phong Hải đặt xuống trước đi lên.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn bị tấm hình chiếm nửa mặt báo đâm vào đôi mắt.
Bóng lưng trên tấm hình rõ ràng là cửa hàng trang sức, hai người Mộ Tấn Dương và Cố Hàm Yên đứng trước quầy, cùng cúi đầu, ánh mắt cùng nhìn về một chiếc nhẫn.