Khi anh đang nghĩ ngợi miên man thì một tiếng còi ô tô vang lên.
Két….
Anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy chiếc BMW của An Nhiên đã đậu bên lề đường.
“Sao em đến đây sớm vậy?”, Mạc Phong cười gượng nói.
Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống, An Nhiên ló đầu ra ngoài cười nói: “Bởi vì em…tối qua em không về nhà. Được rồi, anh lên xe đi!”
Hôm qua không về nhà ư?
Có lẽ nào bà cô này đã ngủ trong xe cả đêm?
Ngồi trong xe, anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Đây không phải là mùi nước hoa, cũng không phải mùi của bất kỳ loại túi thơm nào, hương thơm tao nhã như thế có lẽ đó là mùi thơm cơ thể.
Không cần nghĩ cũng biết rằng mùi thơm này là của An Nhiên.
“Hôm qua em ngủ trong xe sao?”,, Mạc Phong ngoái đầu, hơi nhíu mày hỏi.
Thật ra không cần cô ấy trả lời, chỉ cần nhìn quầng thâm trêи mắt cô ấy cũng biết được câu trả lời.
An Nhiên cúi đầu như một đứa trẻ đã làm sai chuyện: “Em … Em lo buổi tối bọn họ đến gây phiền phức cho anh nên em đã ở ngoài cửa suốt đêm, em nghe nói rằng nhà họ Châu đã rút lui rồi, tại sao thế?”
“Những chuyện này em đều biết sao?”, Mạc Phong ngạc nhiên nhìn cô.
An Nhiên không trả lời mà lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trực tuyến.
Diễn đàn có dòng tít: Thế giới vẫn rất tươi đẹp, không thể tước đi tương lai của chàng trai này chỉ vì một sự cố như vậy, mọi hậu quả của sự việc lần này sẽ do nhà họ Châu gánh chịu!
Khi Mạc Phong nhìn thấy dòng tin tức, khóe miệng anh hiện lên nụ cười khinh thường: “Được rồi, giúp anh tìm một chỗ ngủ, anh muốn nghỉ ngơi trước!”
“Hay là… về nhà em nhé?”, An Nhiên cúi gằm mặt xấu hổ nói.
Hử?
Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng An Nhiên đã lái thẳng xe đi mà chưa có sự đồng ý của anh.
Họ vừa rời đi thì phía sau một chiếc Maserati đã đi tới và dừng ở cửa đồn cảnh sát.
Mục Thu Nghi mở cửa xe bước xuống, cô bước thẳng vào đại sảnh, vẫn với vẻ lạnh lùng và quyến rũ như vậy.
Mọi người có mặt đều bị thu hút trước sự xuất hiện bất ngờ của người đẹp.
Nhiều người cứ ngây người nhìn cô, ngay cả công việc cũng không làm nữa.
“Cô gái này thật xinh đẹp! Tôi cảm thấy còn đẹp hơn cả đội trưởng của chúng ta!”
“Anh chẳng hiểu gì cả! Đội trưởng của chúng ta vừa nóng bỏng vừa gợi cảm! Còn cô gái này vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ, cả hai đều là tuyệt phẩm!”
“Chậc chậc, nếu tôi có một cô như thế, đang ngủ cũng cười sung sướиɠ đến tỉnh cả giấc mất!”
Tần Lam lúc này mới đi ra khỏi phòng: “Ồ, chào cô Mục!”
“Tôi không muốn vòng vo với cô, cũng không muốn đùa giỡn, thả người ra là được!”, Mục Thu Nghi lạnh lùng nói.
Hai người đứng cạnh nhau, không tránh khỏi bị nhiều người so sánh, có người cho rằng Mục Thu Nghi hơn hẳn Tần Lam, cũng có người cho rằng Tần Lam nữ tính hơn nên nổi trội hơn một chút!
“Cô lại đến muộn rồi! Anh ta vừa đi xong, còn chưa được ba phút. Nói không chừng bây giờ cô đuổi theo vẫn còn kịp đấy!”, Tần Lam khoanh tay khẽ nhếch mép cười khẩy.
Sau đó cô ngừng nói chuyện với Mục Thu Nghi, quay người và đi vào văn phòng của mình.
Tại trụ sở của hội Hắc Long ở Giang Hải.
“Ông Tám! Tin tốt! Tin tốt!”, một gã thanh niên đẩy cửa và kêu lên.
Đàm Lão Bát đang đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa xăm với ánh mắt không còn tiếc nuối thứ gì trêи đời này nữa.
Ngày hôm qua, điều đầu tiên ông ta làm khi trở về là chuyển tất cả số tiền hiện có của mình cho bố mẹ.
Nếu động đến nhà họ Châu, hội Hắc Long có thể coi như xong, thậm chí ngay ngày hôm qua, nhiều người đã xôn xao cho rằng hội Hắc Long đã tan rã.
“Làm gì mà kϊƈɦ động như vậy, vợ cậu lại sinh rồi sao?”, ông Tám khẽ quay đầu sang mỉm cười.
Tên thanh niên lắc đầu: “Không phải, là tin tức từ nhà họ Châu. Nhà họ Châu đã rút đơn kiện, không những thế còn chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra ngày hôm qua!”
“Cái gì …”, Đàm Lão Bát thốt lên một tiếng, đôi mắt mở to không thể tin được.
“Thật đấy! Nếu ông không tin tôi thì nhìn đây, đây là tin nhắn mà sáng nay Châu Nhược Niên đã gửi, nói rằng ông ta sẽ không truy cứu về vấn đề này nữa, và những người liên quan sẽ không còn phải chịu trách nhiệm nữa!”
Ông