Ăn xong, Mạc Phong dựa vào cửa sổ hút thuốc, An Nhiên đeo tạp dề vội đi tới nhúng đầu thuốc vào nước.
“Không được hút thuốc!”
Nghĩ cũng phải, dù sao cũng là phòng của con gái, có mùi thuốc thì sau sẽ khó ngửi lắm.
Mạc Phong cười khổ: “Ngại quá, lúc cần suy nghĩ là lại thèm thuốc, anh ra ngoài hút vậy!”
Nhưng khi anh quay người định rời đi thì An Nhiên túm lấy cổ áo và hôn lên môi anh.
Mạc Phong bỗng cảm thấy lúng túng, lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên bị con gái cưỡng hôn.
Khi ɖu͙ƈ vọng trong anh bắt đầu trỗi dậy thì An Nhiên tinh nghịch buông ra: “Hi hi, có phải bây giờ thì không còn thèm thuốc nữa không?”
“Không còn thèm thuốc nữa, nhưng em có biết em làm vậy rất nguy hiểm không?”, Mạc Phong cười đểu.
An Nhiên lè lưỡi: “Em cố tình đấy!”
Nói xong cô ta đi thẳng vào trong bếp, Mạc Phong không khỏi bật cười khi nhìn dáng vẻ chạy thục mạng của cô ta.
Nếu điều kiện cho phép thì anh cũng không muốn phụ lòng cô gái này.
Chỉ có điều với những gì anh đã trải qua thì có lẽ cả đời này sẽ không thể sống cuộc sống giống những người bình thường khác.
Mặc dù trước đó Huyết Trích Tử đã bị đuổi khỏi Hoa Hạ nhưng sau quãng thời gian yên bình ngắn ngủi thì chẳng ai biết được bọn chúng có làm gì tiếp theo hay không.
Chưa từng sở hữu và mất khi đã có thì cái nào đau khổ hơn?
Mạc Phong không biết cái mạng này của anh có thể sống được bao lâu, có quá nhiều người muốn nó, giờ anh chẳng khác gì đang cố tồn tại trêи ngàn vạn đao kiếm.
Anh rất sợ đã gieo hi vọng cho An Nhiên nhưng một ngày nào đó nếu anh lại đột ngột rời đi thì thật vô trách nhiệm với cô ta.
Trước đây sư phụ đã từng nói, đời này ông nợ nhiều nhất chính là ân tình.
Ăn xong, anh nghỉ ngơi buổi trưa ở chỗ An Nhiên rồi rời đi.
Nơi duy nhất anh muốn tới lúc này là bệnh viện, phải đi xem tình hình của Giang Tiểu Hải thế nào.
Không thể để cậu ấy nằm cả đời trêи giường được.
Tới bệnh viện, Mạc Phong chạy thẳng tới phòng bệnh.
“Ai vậy, sao vào mà chẳng lịch sự chút nào thế?”, Trương Hiểu Thiên gằn giọng bực bội.
Nhưng khi quay đầu thấy người bước vào thì cậu ấy kinh ngạc hô lên: “Đội trưởng?”
Triệu Khải ở bên cạnh cũng nhìn Mạc Phong với vẻ ngạc nhiên: “Ấy, đội trưởng ra thế nào đấy ạ?”
“Ăn với chả nói, anh ra thì không vui à!”, Mạc Phong trừng mắt tức giận.
Trương Hiểu Thiên co giật khóe miệng: “Đội trưởng…anh vượt ngục ạ?”
Mạc Phong đập mỗi người một cái vào đầu: “Nghĩ gì vậy? Anh là người không có quy tắc như vậy sao? Nhà họ Châu gỡ bỏ cáo buộc rồi nên anh ra!”
Anh bước tới cầm cổ tay Giang Tiểu Hải: “Mạch đập yếu quá, bác sĩ nói thế nào?”
“Gãy xương toàn thân, không thể nối lại ngay được, có những nơi bị gãy nát rất khó để hồi phục!”, Trương Hiểu Thiên đứng bên cạnh thở dài.
Triệu Khải khoanh tay hừ giọng: “Nghe nói gã Châu Phi cũng chẳng tốt hơn chút nào, nằm trêи giường ngoài cái miệng cử động được ra thì chẳng khác gì người chết! Giang Tiểu Hải cũng vậy, vì một cô gái có đáng không?”
Mạc Phong trừng mắt cười hờ hững: “Đợi sau này chú thật sự thích một ai đó rồi sẽ biết! Dìu Tiểu Hải dậy!”
“Đội trưởng, anh định châm cứu à?”, Trương Hiểu Thiên ngẩng đầu khẽ nói: “Nhưng…Giờ anh ấy yếu lắm, nếu châm cứu thì có bị tổn thương ngũ tạng không?”
Đó cũng là điều Mạc Phong lo lắng, kinh mạch của cậu ấy quá yếu, sợ không chịu đựng nổi.
Lúc này điện