*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã nói như vậy rồi lại còn nhử nhau sao?
Châu Nhược Niên trợn ngược mắt: “Xàm xí, đương nhiên là muốn biết rồi, dù là tin xấu thì sớm muộn gì cũng phải biết!”
“Tôi khuyên chủ tịch Châu nên gạt chuyện về thằng nhóc đó qua một bên, lên kế hoạch cho tương lai của nhà họ Châu đi!”, Chương Cửu Thiên nói với vẻ thần bí.
Ghét nhất là ăn nói kiểu nửa vời thế này, lúc nào cũng vòng vo.
Ông ta cầm gậy đánh golf đi về phía Chương Cửu Thiên: “Ông có biết tôi nhẫn nhịn cũng có mức độ không!”
“Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói chủ tịch Châu, lẽ nào ông không nghe thấy thông tin gì sao? Nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung trở nên thân thiết lắm, hình như hai nhà có ý kết thông gia…”, Chương Cửu Thiên cười khổ.
Châu Nhược Niên tái mặt hô lên: “Ông nói gì? Kết thông gia?”
Mức độ nguy hiểm của chuyện này còn hơn cả chuyện của Mạc Phong!
Nếu nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung liên kết với nhau thì chiếc kiềng ba chân của Giang Hải chẳng phải sẽ không còn tồn tại nữa?
Hai gia đình họ hoàn toàn có thể liên kết trừ khử nhà họ Châu, sau đó chia nhau Giang Hải.
Nhất là hiện tại thế lực nhà họ Châu đang rất yếu, kinh tế cũng không bằng nhà họ Từ chứ đứng nói là nhà Mộ Dung.
Nhà Mộ Dung rất hiếm khi xuất hiện trước đám đông, không ai biết tình hình tài chính của nhà họ thế nào, hơn nữa nghe nói cao thủ nhà Mộ Dung đông như nấm, túm đại một người cũng có thể đánh bại cả đám.
Hai nhà hợp sức, thì hoàn toàn không cần nhà họ Châu để kìm kẹp lẫn nhau nữa.
“Chuyện này từ khi nào vậy?”, Châu Nhược Niên giờ mới biết nên hoang mang.
Chuyện này liên quan tới việc sống còn của nhà họ Châu.
Chương Cửu Thiên nâng gọng kính, khẽ thở dài: “Truyền thông đưa tin rầm rầm rồi, Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên hẹn nhau tại nhà hàng Thiên Đường Hoa Hồng, hơn nữa còn bàn chuyện kết hôn sau này! Đáng tiếc sau đó bọn họ bất đồng quan điểm nên mới nói được vài câu đã rời đi!”
May mà hai bên cãi nhau, nếu không hôm nay Châu Nhược Niên sẽ ngủ không ngon mất.
Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương đều là hai người kiệt xuất nhất trong thế hệ thứ ba. Hai người này còn trẻ tuổi nhưng đã đảm đương được công việc nặng nề của gia tộc, nếu sau này ở cạnh nhau thì nhà họ Châu thực sự chẳng đáng để họ phải so đo.
Nhà họ Châu thực ra đã thua từ lâu, thua ở sự dạy dỗ cho đời thứ ba.
Nhìn cả nhà họ Châu, bất luận là nhánh chính hay nhánh phụ cũng không chọn ra được nhân vật nào như Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương.
Trước đó Châu Phi còn định theo đuổi Mục Thu Nghi, riêng nói về bản lĩnh thì cô cũng đã đá anh ta bay xa mấy con phố rồi.
Tại quán ăn Lâm Quân Các ở Giang Hải.
Mạc Phong thu dọn xong thì định về nhà. Anh còn phải nghiên cứu xem làm thế nào để Giang Tiểu Hải có thể đứng dậy như cũ, chỉ dựa vào châm cứu thì có lẽ hiệu quả không cao, phải có thêm dược liệu phụ trợ.
Anh định khi về sẽ gọi cho sư phụ xem có thuốc gì có thể nối liền được xương khớp hay không.
Rầm…
Cánh cửa bị đạp tung.
“Ông chủ đâu? Kêu ra đây gặp tôi!”, một thanh niên mặt búng ra sữa bước vào.
Triệu Khải dừng tay, quay đầu cười thản nhiên: “Ấy, cậu