Tô Dương đi tới đại sảnh, nhìn thấy cô gái bị mấy người đàn ông lực lưỡng vây quanh liền kêu lên: "Mộ Dung Tinh Tuyết?”
“Wow… Cô Mộ Dung sao lại ở đây?”, cậu thiếu niên tóc ba phân bên cạnh cũng kêu lên.
Mạc Phong bưng bát đi ra khỏi phòng để xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến bữa ăn của anh.
Nhưng dung mạo và khí chất của cô gái trước mặt khiến anh thực sự kinh ngạc.
Những cô gái bình thường có thể đã khóc khi gặp phải tình huống này, nhưng cô bé này vẫn vô tư ăn đồ của mình.
"Cô Mộ Dung là ai? Có nổi tiếng không?”, Mạc Phong nhìn và hỏi với vẻ khó hiểu.
Tô Dương say sưa quay đầu lại: “Anh rể, anh không biết sao? Đây là hoa khôi học đường được công nhận ở trường chúng em! Người theo đuổi cô ấy có thể nối vòng quanh sân trường! Em đã tới nhà hàng này ăn bao nhiêu lần rồi mà đây là lần đầu gặp cô ấy ở đây!”
"Đến mức đó sao? Đẹp thì có đẹp, nhưng phản ứng của mấy đứa còn hơn cả gặp được ngôi sao nữa vậy!”, anh cười gượng nói.
"Xì! Người nổi tiếng làm sao có thể so sánh với cô Mộ Dung, đây là nữ thần đó! Lại dám bắt nạt cô ấy, thật không coi mình ra gì mà!”, cậu thiếu niên tóc ba phân vừa cởi đồng phục học sinh của mình vừa hét lên.
Cậu ta quăng quần áo sang một bên rồi bước lên phía trước, Tô Dương cũng cởi đồng phục học sinh, lập tức vây quanh bọn họ.
Mạc Phong vừa tức vừa buồn cười khi nhìn thấy cảnh này: “Ầy... thiếu niên bây giờ bốc đồng quá!”
Nói xong, anh ngồi vào bàn bên cạnh, ăn thịt bò trong nồi của người khác.
Tô Dương cùng đám bạn bè kéo tới phía trước bàn: “Làm sao? Mấy anh em định làm gì?”
"Một đám đàn ông bắt nạt một cô gái như thế có đáng mặt đàn ông không?”
Gã lực lưỡng đầu trọc quay đầu lại, khịt mũi lạnh lùng nói: "Sao hả, thế bắt nạt mấy người thì là đáng mặt đàn ông phải không?”
Cậu thiếu niên đầu ba phân đi tới bên Mộ Dung Tinh Tuyết khẽ cười: “Bạn đừng lo, có mình ở đây rồi, mình sẽ không để họ làm tổn thương đến bạn đâu!”
Một câu nói vốn dĩ mang đầy khí thế, nhưng từ miệng cậu ta nói ra lại cảm thấy có chút gượng gạo.
Mộ Dung Tinh Tuyết quay đầu nhìn cậu ta: “Chân cậu còn đang run lên kia kìa, lấy cái gì mà bảo vệ tôi?”
"Mình..."
Không phải cậu nhóc này rụt rè, chỉ có thể nói là phản ứng bình thường, trong lòng rõ ràng là sợ hãi nhưng vẫn có thể đứng chắn trước mặt người ta, như thế đã là rất tốt rồi.
Tô Dương cầm bình rượu trong tay chỉ vào đám người cường tráng: “Mau cút đi! Bằng không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Một gã đàn ông trung niên có râu trong số đó cười khinh thường: “Không khách sáo? Không khách sáo như thế nào nào? Đứa con gái bên cạnh mày cũng khá quá nhỉ! Cho chúng tao mượn chơi đi!”
Cô gái nhỏ đi theo Tô Dương lúc trước lập tức sợ hãi trốn ra phía sau.
Mạc Phong đang ngồi ở bàn bên ngoài đám đông, ăn thịt bò của người khác mà không cảm thấy xót chút nào.
“Sao trong cửa hàng có nhiều người thế mà không có ai ra mặt giúp đỡ vậy?”, anh vừa ăn vừa nghi hoặc nói.
Những kẻ gây rối này chỉ có bốn người, trong cửa hàng có nhiều khách hàng như vậy, chỉ cần vài người bọn họ ra mặt cũng có thể trấn áp được, nhưng không những không ai dám nói, mà ngay cả ông chủ cũng không thèm đếm xỉa đến.
Cặp đôi ngồi đối diện Mạc Phong là khách hàng ban đầu của bàn này.
"Anh không biết sao, những người này là người của Bạch Hổ Đường!”
"Đúng vậy, lần trước bọn họ bắt một cô gái ở trường chúng tôi, hôm sau cô gái đó quay lại đầu tóc bù xù, hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì thì cô ấy không nói gì, không bao lâu sau thì bỏ học!”
"Họ đều là đám người lăn lộn ngoài xã hội, người bình thường sao dám dây vào họ?”
Mạc Phong khẽ gật đầu, người bình thường sợ hãi cũng là chuyện bình thường, nếu không sợ mới là chuyện không bình thường!
Tô Dương cầm bình rượu trong tay chỉ vào người đàn ông đầu trọc cường tráng: “Mấy người muốn thế nào?”
"Muốn chơi con bồ của mày, đơn giản vậy thôi! Biết điều thì mau cút khỏi đây!”, gã