*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong ông cụ chạy sang phía đối diện rồi bắt xe rời đi.
Lúc rời đi, ông ta không quên vẫy tay với Mạc Phong.
“Được rồi! Mau đi đi, sau này nếu quay lại Giang Hải thì tới cửa hàng tìm tôi là được!”, Mạc Phong nhìn ông ta phất tay khẽ cười.
Ông cụ chắp hai tay: “Cảm ơn sư phụ!”
Sau đó ông ta cúi người chui vào trong chiếc xe.
Sau khi chiếc xe rời đi, Mạc Phong vẫn nhìn món đồ trong tay với vẻ trầm tư.
Anh không cho rằng ông cụ lừa anh mà chỉ là cảm ngộ ra vài điều.
Trước đó từng có lúc Mạc Phong đã nghĩ đến bản thân anh cũng đã đạt tới đỉnh cao của võ học, khó có thể gặp được đối thủ mạnh hơn mình.
Nhưng giờ anh mới phát hiện ra, hóa ra những chuyện anh chưa hiểu rõ trên đời còn rất nhiều.
Trong cõi đất trời này, anh bỗng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé!
Đến ngay cả một Giang Hải con con mà anh còn chưa có danh tiếng gì mà còn đòi làm rõ chuyện năm đó. Chẳng trách sư phụ nói anh đừng quan tâm tới chuyện đó nữa, một câu chuyện đã trở về với cát bụi, muốn lật lại cũng không phải điều dễ dàng.
“Thắng thua còn chưa định, ta và ngươi đều có khả năng giành phần thắng, cứ chờ mà xem!”, Mạc Phong chau mày nói.
Anh quay lại cửa hàng giúp dọn dẹp và trốn trong nhà bếp rửa bát.
Lúc này bên ngoài cửa.
Một chiếc xe Prado dừng ở bên ngoài.
Tô Nguyệt bước xuống, cô ta cũng hết hồn khi thấy khách khứa đông đúc.
Trước đó cô cũng từng nghe nói gã này mở nhà hàng, nhưng không ngờ lại nhộn nhịp đến thế.
Cô ta tới trước quầy lễ tân gõ nhẹ.
“Xin hỏi cô muốn gọi món gì?”, Trương Hiểu Thiên cúi đầu tính toán lại số tiền ngày hôm nay, cười nói.
Ông lớn như cậu ấy mà vừa phải rót nước pha trà, vừa phải tính toán doanh thu thì đúng là làm khó người ta mà.
Tới mức Trương Hiểu Thiên như muốn bốc khói.
Tô Nguyệt không khỏi phụt cười khi thấy cậu ấy vò đầu bứt tóc.
Trương Hiểu Thiên nghe thấy tiếng cười vội ngẩng đầu hô lên: “Sếp Tô, sao chị lại tới đây? Tới ăn sao?”
“Tôi tới tìm gã kia! Có ở đây không?”, Tô Nguyệt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, khẽ cười.
Một cử chỉ nhăn mày, một nụ cười đủ khiến đàn ông phải điên đảo.
Đúng là vật báu trời cho, người phụ nữ này mà đi quyến rũ đàn ông thì đúng là hại nước hại dân.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến Trương Hiểu Thiên phải đần mặt, nuốt nước bọt và chỉ tay vào trong bếp: “Đội trưởng….rửa bát ở bên trong! Hay là tôi gọi anh ấy ra cho chị nhé!”
“Không cần đâu, để tôi vào trong tìm anh ta!", Tô Nguyệt không cười nữa, quay trở về vẻ lạnh lùng băng giá của mình.
Đôi chân thon dài của cô ta rảo bước đi vào trong bếp. Cô ta thấy Mạc Phong đang ngồi xổm rửa bát.
“Tới rồi à?”, Mạc Phong không cả ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.
Tô Nguyệt khẽ chau mày, khoanh tay đứng sau lưng anh: “Sao anh biết tôi tới?”
“Ở xa tít tắp còn ngửi thấy mùi nước hoa Sephora trên người cô. Trong số những người tôi quen, chỉ có cô dùng của thương hiệu này!”
Mạc Phong nhún vai, nhìn đống bát đĩa trước mặt: “Giờ người không đủ, hay là cô tới giúp. Rửa xong tôi lên tầng dạy cô được sớm hơn!”
“Anh kêu tôi rửa bát giúp anh?”, Tô Nguyệt trừng mắt nhìn anh.
Từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng vào bếp chứ đừng nói tới việc rửa bát. Cô ta sống những tháng ngày ăn trên ngồi chốc vậy mà gã này lại bắt cô ta phải