Không sai, chiêu thức Mạc Phong vừa thi triển chính là đòn thứ nhất – Hóa khí của Cương khí bảy mươi hai.
Hòa hợp dòng khí xung quanh với khí tức của cơ thể, hình thành nên một hiện tượng kỳ diệu.
Lẽ nào thằng nhóc này đã học được khi vừa mới nhìn thấy mình sử dụng sao?
Ầm…
Dòng khí lập tức bùng nổ.
Đám chó, rắn, chim ưng xung quanh lập tức bị văng ra xa mấy mét.
Hóa quyền thành chưởng!
Mạc Phong cong một chân, nhảy lên.
Chưởng đấm từ trên trời giáng xuống.
Đám gạch ngói trong sân rung lên.
“Càn Long Quyết sao?”, ông cụ tái mặt.
Hai chưởng đấm lao tới, lần này cương khí của ông ta đã bị phá vỡ.
Rầm…
Bất lực.
Ông ta đành phải đứng dậy và cũng tung chưởng ra nghênh đón.
Nhưng bỗng nhiên chưởng đấm của Mạc Phong hóa thành quyền.
Quyền chưởng đụng độ.
Cả khoảng sân nổi giông bão.
Gạch ngói vỡ vụn.
Mạc Phong mượn dòng khí xoay người mấy vòng, đạp vào cây hòe, bay ngược ra sau.
“Bái bai…tôi đi đây! Tạm biệt!”, anh phất tay cười với vẻ xấu xa.
Anh rời khỏi sân, thấy Từ Giai Nhiên ngồi mềm nhũn dưới đất.
Anh không nói gì, chỉ ôm cô gái bỏ chạy.
“Ấy? Anh ra từ đâu thế?”, Từ Giai Nhiên hỏi với vẻ kỳ lạ.
Cô ta ngồi nãy giờ bên ngoài, không hề thấy cửa được mở ra mà!
Mạc Phong lắc đầu với vẻ bất lực: “Đi thôi, nói nhiều thế, ông ta đuổi theo tới nơi rồi kìa!"
Anh bế cô chạy về phía chiếc xe.
“Tôi…bị trẹo chân rồi, không lái xe được!”, Từ Giai Nhiên liếc nhìn mắt cá chân lầm bầm với vẻ ấm ức: “Sưng hết cả rồi…”
Anh cầm chìa khóa, đặt Từ Giai Nhiên sang tay lái phụ, còn mình ngồi vào vị trí vô lăng.
Lúc này mấy con chó vẫn đuổi theo ở phía sau. Mạc Phong lập tức đạp chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.
Bên trong sân.
Đám hoa cỏ đổ rạp bởi luồng khí khi nãy.
Thế nhưng ông cụ lại cười: “Thằng nhóc này! Đúng là đồ quỷ tinh ranh!”
“Càn Long Quyết! Được lắm Nhạn Nam Sơn! Hóa ra ông anh chưa chết mà còn thu nạp được một đệ tử có tài thiên bẩm như vậy, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ! Nhìn đệ tử của ông anh kìa, đến cả sư thúc mà còn dám ra tay!”
“Nếu có ngày sư huynh ra khỏi đó thì để xem sư đệ xử lý anh thế nào nhé!”
Nhưng chưa nói hết thì ông ta lại ngẩng đầu nhìn lên trời trong khi hai mắt vẫn nhắm chặt.
Ông ta chìm vào suy tư.
Hoặc cũng có thể là đang chìm vào sự phiền muộn.
Có lẽ cả đời này ông ta không còn dự định xuất hiện trong giang hồ nữa…có lẽ cũng sẽ không còn gặp lại cố nhân nữa.
Trên đường đại lộ ven sông.
Cuộc chiến vừa rồi là cuộc chiến kinh hồn bạt vía nhất mà Mạc Phong gặp phải cho tới hiện tại.
Bởi vì anh có thể khẳng định thực lực của đối phương vượt xa mình, nếu cứ liều mạng thì không phải là cách, vì người bị thiệt sẽ là anh.
Nếu ông già đó đuổi theo thì e rằng đến cơ hội chạy Mạc Phong cũng không có.
Nhưng anh cũng đành cược một ván, đó là ông cụ đó không dám bước ra khỏi sân.
Cũng không hẳn là không dám mà là không chịu! Khoảng sân nho nhỏ đó trở thành nhà giam của chính ông ta!
Giang Hải có một cao thủ lợi hại như vậy, rốt cuộc ông ta là ai? Trốn tránh ai ở nơi đây?
Mạc Phong nắm chặt vô lăng, hai tay còn run run.
“Sao thế? Sắc mặt anh không được tốt lắm, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở bên trong vậy?”, Từ Giai Nhiên lấy ra một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho anh.
Anh khẽ lắc đầu, cười nói: “Không có gì, tính tình ông ta không được tốt lắm, sau này đừng tới nữa!”
“Hầy, tôi đã nói rồi mà, ông cụ đó nóng tính lắm, lúc nhỏ tôi tới đây hay thấy có người bay ra khỏi sân nhà ông ta. Cũng không ai dám hỏi, ông ta nổi tiếng ở con đường này bởi tính khí đó của mình. Thật không ngờ bao năm trôi qua mà ông ta vẫn còn ở đó! Nói ra cũng thấy đáng thương, không con cái, một