"Sống ở hiện tại không tốt hay sao? Lẽ nào cô muốn nhìn thấy cô ấy ngày nào cũng cau có mặt mày, buồn bã không vui?”, Mạc Phong cởi tạp dề ra, cười tủm tỉm.
Nghe những gì anh nói, Tống Thi Vũ đột nhiên không biết phải phản bác lại như thế nào.
Trước đây, Mục Thu Nghi nổi tiếng là một người nghiện công việc trong công ty, sau khi trở về nhà, nửa đêm cô vẫn còn giải quyết công việc.
Là một người bạn thân thiết của Mục Thu Nghi, đương nhiên Tống Thi Vũ thấy thế cũng rất xót bạn, nếu cô ấy có thể có một cuộc sống hạnh phúc hơn, Tống Thi Vũ chắc chắn cũng sẽ rất vui, nhưng cô ấy cũng không thể như thế này được.
Vào lúc công ty đang rối ren, cô ấy lại lựa chọn thư giãn?
"Nhưng...!cũng không thể lựa chọn tận hưởng cuộc sống vào lúc này chứ? Anh có biết hậu quả của việc cổ phiếu chạm đáy sẽ như thế nào không? Hiệp hội Thương mại Quốc tế sẽ loại bỏ tên công ty chúng ta! Nếu bị loại bỏ, toàn bộ công ty sẽ thực sự bị hủy hoại!”, Tống Thi Vũ khoa tay múa chân nói.
Cô chỉ là giám đốc sáng tạo của công ty, nhưng bây giờ cô đang lo lắng cho tương lai của cả tập đoàn.
Mục Thu Nghi ngồi dậy từ trên ghế sofa, đặt đống đồ ăn vặt trên tay xuống cười khúc khích nói: "Mình cũng đã nghĩ kỹ rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng thua, vậy thì chúng ta sẽ đánh một canh bạc lớn!”
"Đúng vậy, có liều mới thắng được mà! Biết đâu thị trường chứng khoán sẽ tăng trở lại!”, Mạc Phong nhún vai mỉm cười.
Kiểu kẻ tung người hứng này rõ ràng là một sự phối hợp ngầm mà.
"Tôi không thể chịu đựng nổi hai người nữa! Thu Nghi, có phải cậu đã tìm ngân hàng để vay không?”, Tống Thi Vũ trầm giọng nói, hai tay nắm lấy cánh tay của Mục Thu Nghi.
Trong tài khoản bỗng chốc có thêm hơn năm tỷ tệ, đây không phải là một số tiền nhỏ, trước đây dù có thiếu tiền thế nào thì cũng không thể vay một lúc năm tỷ tệ được, như vậy sau này phải có bao nhiêu tiền mới trả hết được, nếu không trả được thì hậu quả sẽ càng không thể lường trước được!
Mục Thu Nghi kéo ghế đẩu ngồi xuống, khẽ gật đầu thở dài: "Đúng vậy, nếu không có đủ tiền thì lấy gì để chơi với họ đây?”
"Nhưng...!cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu không trả được tiền thì sẽ ra sao? Cậu sẽ phải hầu tòa, sẽ bị kết án tù chung thân đó!”
Nếu không trả nổi khoản vay hơn năm tỷ tệ, nhẹ nhất cũng sẽ bị tước đoạt vĩnh viễn quyền chính trị.
Không khác gì việc tự đâm thủng thuyền không chừa bất kỳ đường lui nào.
Mạc Phong cũng ngồi vào bàn và cười hờ hững: "Sự việc vẫn chưa chắc chắn mà, đừng có kết luận sớm như thế, biết đâu người thua sau này lại không phải chúng ta thì sao?”
"Vốn dĩ thị trường chứng khoán một ngày chỉ tổn thất một vài triệu, giờ bỗng nhiên bị mấy người đẩy mức tổn thất lên đến năm sáu trăm triệu.
Sao hả? Sống không được tốt hả, tại sao lại phải làm như vậy?”, Tống Thi Vũ vỗ bàn và nói không mấy vui vẻ: “Thu Nghi đi lên tầng với mình, mình có chuyện cần nói với cậu!”
Mục Thu Nghi còn đang ăn thì bị kéo thẳng lên trên tầng: “Ấy, Thi Vũ, cậu chậm một chút xem nào…”
Toàn bộ sảnh tầng một chỉ còn lại một mình Mạc Phong.
“Có những món nợ ân tình rồi cũng sẽ phải trả mà thôi!”, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự mãn.
Anh gửi đi một tin nhắn văn bản đến một số điện thoại nước ngoài trên điện thoại di động của mình.
Trong một căn biệt thự ở một trang viên nhỏ tại Angeles của nước Mễ.
Một ông già tóc bạc đang xem bóng đá trong phòng khách.
“Ông chủ, ông có một tin nhắn ạ!”, người hầu nói bằng tiếng Anh lưu loát.
Ông cụ ngồi trên ghế sofa thậm chí không thèm quay đầu lại, hai mắt không ngừng theo dõi trận đấu trên TV: "Chuyền! Chuyền nhanh đi! Sao thằng ngốc Barcelote này chạy theo quả bóng mà không chuyền đi chứ?”
Một lúc lâu sau, ông cụ lắc đầu bất lực, xem ra đội bóng mà ông ta ủng hộ đã thua.
"Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Người hầu cung kính đưa điện thoại di động bằng hai tay: "Ông chủ, ông có một tin nhắn từ Hoa Hạ gửi đến!”
"Hoa Hạ? Tin nhắn rác của Hoa Hạ bây giờ xuyên quốc gia rồi sao?”, ông cụ gằn giọng.
Ông ta cầm điện thoại mở