Mục Thu Nghi không khỏi cau mày.
Có người từng bỏ ra năm mươi triệu tệ để mời ‘Thần cổ phiếu’ Bazart đi ăn, nhưng ông ta không đồng ý.
“Anh có chắc là mình không đùa không?”, cô trừng mắt nhìn Mạc Phong, lông mày hơi cau lại, vẻ mặt tức giận nói.
Nếu đúng là có thể tùy tiện mời được cả ‘Thần cổ phiếu’ thì gã này rốt cuộc có lai lịch khủng khiếp đến như thế nào đây?
Mạc Phong cười hờ hững: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, anh cần thiết phải nói giỡn sao? Nếu như em không đi thì anh bảo ông già đó quay về là được”.
Điều này khiến Mục Thu Nghi không nói nên lời.
‘Thần cổ phiếu’ là ‘đệ’ của anh hay sao?
Mà anh có thể gọi đến thì đến, bảo đi thì đi? Như thế cũng mất oai quá!
"Đi! Ai nói là tôi không đi chứ! Nhưng nếu anh nói dối tôi, nói cho anh biết là anh sẽ chết chắc đó!”, đôi mắt đẹp của Mục Thu Nghi đột nhiên trở nên dữ tợn hơn.
Có điều đó chỉ là làm bộ hung dữ vậy thôi.
Cô lại cầm máy lên, đầu dây bên kia không hề cúp máy: "Thế này đi, chúng ta hẹn nhau lúc mười giờ ở nhà hàng Hải Cảng nhé!”
"Được rồi, cô Mục, giờ tôi chuẩn bị đến gặp cô đây!”
Một câu hỏi một lần nữa lại xuất hiện trong đầu Mục Thu Nghi, đây có thực sự là ‘Thần cổ phiếu’ hay không? Coi bộ ông ta cũng gần gũi quá mức rồi!
Sau khi cúp điện thoại, cô quay đầu lại, đôi lông mày xinh xắn dãn ra, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn Mạc Phong: “Về nhà rồi tôi sẽ xử lý anh!”
"Hay là anh chuẩn bị sẵn một cây roi nhỏ? Buổi tối anh đến phòng em hay em đến phòng anh đây?”, Mạc Phong nhếch mép cười cợt nhả.
Hai người chọc ghẹo nhau vài câu rồi Mục Thu Nghi mới thu dọn đồ chuẩn bị về nhà thay quần áo, ‘Thần cổ phiếu’ Bazart là đàn anh trong giới tài chính, cô là đàn em, chắc chắn không được kênh kiệu đến muộn.
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
Đang giờ làm việc mà tổng giám đốc lại rời đi.
"Này? Thu Nghi, cậu đi đâu đấy?”, Tống Thi Vũ nhìn theo bóng lưng của cô và kêu lên.
Cô xua tay mỉm cười: “Thần cổ phiếu Bazart đến rồi, mình phải đi đón ông ấy!”
Đoàng?
Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này giống như một tiếng sấm nổ giữa đám đông.
"Bazart? Đó có phải là vị ‘Thần cổ phiếu’ từng cùng Soros càn quét thế giới không?”
"Không thể nào, nhân vật lớn như vậy sao có thể tới một nơi như Giang Hải kia chứ?”
"Nghe nói trước đây, một tên nhà giàu đã bỏ ra hàng chục triệu tệ mà cũng không mời được vị ‘Thần cổ phiếu’ này.
Làm sao ông ta có thể tới Giang Hải được chứ? Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
"Có gì mà không thể, chưa biết chừng là do sếp của chúng ta ngầu thì sao?”
Tống Thi Vũ cũng bị sốc.
"Cậu nói thật sao?”
Mục Thu Nghi quay đầu mỉm cười và nói: “Cậu cảm thấy lúc này mình sẽ nói giỡn sao?”
Nói xong cô rời đi mà không ngoái lại.
Tin tức của dư luận là lan truyền nhanh nhất.
Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, gần như toàn bộ Giang Hải đều chấn động trước tin này.
Tập đoàn Từ Thị.
So với những người khác, Từ Giai Nhiên giống như một nhà tiên tri vô danh, đã đoán trước được điều gì đó từ lâu.
“Quả nhiên người đàn ông có năng lực luôn có sức hấp dẫn như vậy!”, cô ta khoanh tay với nụ cười tự mãn trên môi.
Mời ‘Thần cổ phiếu’ đi ăn, phải nói là chiêu này quá cao minh!
Tuy nhiên, Từ Giai Nhiên cũng hiểu rằng chắc chắn Mục Thu Nghi không có cửa mời được ‘Thần cổ phiếu’ này, mà là người đàn ông đang đứng sau lưng cô.
Người có thể khiến bậc thầy thiết kế quốc tế Lynette cúi đầu và tùy tiện bảo ‘Thần cổ phiếu’ đến với Giang Hải này.
Người đàn ông giống như một câu đố này rốt cuộc cất giấu trong mình câu chuyện như thế nào đây?
Chỉ cần Mục Thu Nghi khẽ nhíu mày, anh ta đã giống như một vị thần hạ phàm toàn năng.
Người bạn trai như thế lại