Nhưng vừa tắt máy chưa được bao lâu thì điện thoại lại đổ chuông.
Reng reng reng…
Mục Thu Nghi lại ấn tắt máy, tức giận nói: “Giờ quảng cáo phiền chết đi được! Không nhận thì cứ gọi mãi sao?”
Vừa nói xong thì điện thoại lại đổ chuông.
Cô đang định tắt máy tiếp thì Mạc Phong cười khổ: “Em không thể cho họ chút thể diện sao? Giờ làm nghề gì cũng khó khăn mà, nghe chút đi!”
Bị Mạc Phong nói vậy, Mục Thu Nghi do dự rồi mới nghe máy: “Alo? Ai vậy?”
Mộ Dung Trầm Chương ở đầu dây bên kia kích động tới mức muốn òa khóc.
Mẹ ơi, cuối cùng thì người ta cũng nghe máy.
“Cô Thu Nghi là tôi…”
Thu Nghi gãi đầu, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh là ai?”
“Đừng quan tâm tôi là ai, đưa điện thoại cho người đàn ông của cô đi!”, Mộ Dung Trầm Chương sốt ruột nói.
Cô bỗng đỏ mặt tía tai, người đàn ông của mình? Và không khỏi nhìn về phía Mạc Phong đang ăn.
“Nhìn anh làm gì? Anh biết anh đẹp trai nhưng em cứ nhìn chăm chăm như vậy người ta sẽ xấu hổ đấy! Đây là bữa tiếc sắc giới chắc?”, Mạc Phong cười đểu nhướn mày.
Mục Thu Nghi tức giận trợn mắt: “Hình như là tìm anh!”
“Tìm anh?”, anh lập tức đanh mặt.
Lẽ nào là tổ chức châu Âu gọi tới?
Hiện tại thiếu mất sự trợ giúp của Giang Tiểu Hải, nếu như thật sự xảy ra xung đột thì sẽ rất thiệt thòi.
Mạc Phong nhận điện thoại, cảnh giác hỏi: “Vị nào?”
“Là tôi! Nước sôi lửa bỏng, người anh em có thể giúp tôi không!”
Nghe thấy giọng nói, biểu cảm của anh trở nên đặc