"Ăn cái này vào có tác dụng thật sao? Ông không lừa tôi đấy chứ?”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.
Ông già quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Không cần thì trả lại cho tôi, đâu ra lắm lời thế!”
"Ông mơ đấy, trả lại cho ông chẳng khác nào đã phí phạm trận đánh trước đó của tôi rồi sao?”, anh vội vàng bỏ thứ đó vào trong túi, nhướng mày nhếch mép nói: "Ừm...!Tôi còn có việc này nữa…”
Rầm...!
Anh chưa kịp nói xong thì ngực mình đã bị lãnh một chưởng bay thẳng ra ngoài.
Cánh cửa cũng đột ngột mở ra.
Anh nặng nề ngã xuống đất.
“Fuck… cái quái gì vậy, tôi còn chưa nói xong mà!”, Mạc Phong vừa nằm trên mặt đất vừa rên rỉ.
Lạch cạch...!
Cánh cửa được đóng lại ngay lập tức.
"Cậu nhóc, nếu cậu dám tiết lộ thông tin về sự có mặt của tôi ở đây, tôi sẽ giết tất cả mọi người xung quanh cậu!”
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong không khí, đó là giọng của ông già.
Mạc Phong vỗ đầu, trầm giọng nói: "Truyền âm trong không khí à? Ông già này quả là lợi hại!”
Từ rất lâu rồi, ngoại trừ sư phụ anh ra, người có thể đánh anh thành ra như thế này cũng chỉ có ông già này thôi.
Anh nhìn lọ thuốc và viên thuốc trong tay rồi thầm gật đầu, nếu đã là một cao nhân sống ẩn dật thì không cần thiết phải lừa dối người khác.
Anh cầm thuốc rồi đến thẳng bệnh viện.
Giang Tiểu Hải vẫn giống như trước nằm trên giường bệnh đọc báo và tin tức, tuy rằng nằm ở bệnh viện nhưng mỗi ngày cậu ấy vẫn chú ý vài tin tức ở bên ngoài.
"Con trai, uống cái này đi.
Uống canh xương bò rất tốt cho sự phục hồi của cơ thể.
Không chừng uống thêm vài bát, ngày hôm sau đã có thể đứng lên rồi ấy chứ!”, người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.
Giang Tiểu Hải đặt tờ báo sang bên cạnh, thở dài nói: "Mẹ, mấy ngày nay lúc thì mẹ nấu canh xương bò, lúc thì canh xương heo.
Con không uống được nữa, hay là mẹ uống đi.
Dù sao đôi chân này của con cả đời này cũng không lành lại được nữa đâu, con đã nghĩ thông rồi!”
Lúc này cánh cửa được đẩy ra.
“Thế giới bên ngoài tốt như vậy, chú không định ra ngoài xem sao?”, Mạc Phong thò đầu vào cười đểu nói.
“Đội trưởng!”, Giang Tiểu Hải kêu lên với sự vui mừng khôn xiết.
Anh liếc nhìn canh trong cốc giữ nhiệt: “Cậu nhóc này, có phúc mà không biết hưởng, mau uống đi!”
"Vâng!”
Nói rồi cậu ấy lập tức uống cạn canh trong chiếc cốc giữ nhiệt.
Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh!
Người phụ nữ trung niên bên cạnh vừa thương vừa xót, thấy Giang Tiểu Hải uống xong, bà vội vàng đứng dậy cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt: "Hai đứa nói chuyện nhé, cô đi ra ngoài rửa bát".
Lúc ra ngoài, bà còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Đội trưởng, anh ngồi đi, đừng đứng mãi đó!”, lúc này chân tay Giang Tiểu Hải không được tiện nhưng cũng không quên chào hỏi.
Mạc Phong vội vàng xua tay, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, chú không phải lo, uống cái này đi! Một viên uống một ngụm nước!”
Anh lấy trong túi ra hai lọ thuốc để lên tủ.
Giang Tiểu Hải thậm chí còn không hỏi đây là loại thuốc gì, cậu ấy uống một viên và một ngụm nước, đúng như lời Mạc Phong nói.
“Chú không sợ thứ anh đưa cho chú là thuốc độc sao?”, anh không khỏi lắc đầu cười gượng.
Tuy rằng biết đầu óc Giang Tiểu Hải tương đối đơn giản, nhưng cũng không đến mức đưa cho cái gì ăn cái đó chứ?
"Em tin rằng đội trưởng không làm thế.
Không phải thuốc này liên quan đến thương tích trên người anh đấy chứ?”
Mạc Phong vội giấu cánh tay ra sau lưng, phải nói là trước đó ông già kia ra tay không hề lưu tình, suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của anh rồi.
Lúc này ở Cục Dân sự, Yến Kinh.
“Ha ha, giờ coi như đã là người một nhà rồi, dù sao tối nay cũng phải đến chỗ tôi chứ?”, Tưởng Minh Xuyên không khỏi khịt mũi nói.
Tuần này họ đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau.
Dương Thái Nhi nhìn tờ giấy kết hôn trong tay, không khỏi nhíu đôi lông mày lá liễu, cô nắm chặt cuốn sổ