Sau khi đi dạo quanh bờ sông với Từ Giai Nhiên, Mạc Phong đương nhiên cũng có ý định trở về nhà rồi.
Hôm nay có thể coi là một ngày trốn việc, lát nữa về không biết Mục Thu Nghi sẽ xử lý anh như thế nào đây.
Chạng vạng tối, ở Yến Kinh.
Bên trong Cửu Thành ở Yến Kinh, trong một trang viên sang trọng.
Hôm nay, hầu như tất cả những người quyền quý ở Yến Kinh đều có mặt.
Hầu hết mọi người đều hoặc là giàu có hoặc là quyền quý, trong tay đều có quyền lực hoặc tiền bạc, bên ngoài họ cũng là những nhân vật nổi như cồn.
Cuộc hôn nhân của hai gia tộc siêu giàu là nhà họ Tưởng và nhà họ Dương chắc chắn là một vấn đề giật gân đối với toàn bộ Yến Kinh và thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ.
Hầu như tất cả các gia đình được coi là bề thế đều đã nghe tin này, nhưng mối đe dọa lớn nhất đối với cuộc hôn nhân của hai gia tộc này chính là những gia tộc lớn khác của Yến Kinh.
Nhà họ Dương có thế lực và nhà họ Tưởng có tiền, nếu kết hợp lại như thế này, thật không biết những gia tộc khác ở Yến Kinh sẽ cảm thấy thế nào.
Có lẽ họ cũng sẽ lo lắng không yên, hai gia tộc lớn ở Yến Kinh kết duyên với nhau, khó tránh khỏi dẫn đến sự mất cân bằng ở nơi đây.
Tại tiệc rượu.
Tưởng Minh Xuyên nắm tay Dương Thái Nhi nâng ly chúc mừng tất cả các vị khách.
"Chú Vương, đã lâu không gặp! Tình hình ở Nam Hải thế nào rồi chú?”
Một người đàn ông trung niên sắp hói hết đầu nhanh chóng đứng dậy khách sáo nói: "Cậu Tưởng, chúc tân hôn vui vẻ nhé! Cô Dương hôm nay thật đẹp, không hổ danh là ‘tiểu hoa đán’ nổi tiếng! Đám lộm nhộm bên phía Nam Hải đã bị xử lý từ lâu rồi!”
“Thế thì tốt rồi, chú Vương dùng bữa nhé, chúng cháu đi một vòng đã”, Tưởng Minh Xuyên lại kéo Dương Thái Nhi đến bàn bên cạnh.
Nhưng mới đi được nửa đường, Dương Thái Nhi liền dừng lại tại chỗ.
“Tôi không đi được không?”, cô ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Tưởng Minh Xuyên trầm giọng nói: "Có nhầm lẫn gì không vậy? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đương nhiên phải nâng ly chúc mừng.
Khách khứa của hai bên gia đình đều ở đây, cô sẽ không để mất mặt như vậy chứ? Cô nhìn xem ông nội cô đang vui đến mức nào kìa!”
Ông cụ Dương lúc này đang vừa nói vừa cười với một đám đông người, lâu lắm rồi mới thấy ông cụ vui vẻ như vậy.
“Đi cùng anh mời rượu cũng không sao, nhưng tôi không uống được!”, Dương Thái Nhi nghiêm nghị nói.
“Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Uống chút rượu về lát nữa sẽ thoải mái hơn đó!”, Tưởng Minh Xuyên nhướng mày, nhếch mép cười: “Nhưng cô không uống cũng không sao! Tôi uống! Có điều tối tôi uống say là sẽ dữ dội lắm đó nha!”
Cô ta nhấc chân đá tới tấp: “Đồ khốn nạn! Ai muốn làm chuyện đó với anh chứ? Lát nữa tôi về nhà họ Dương!”
"Ha ha! Vậy phải xem xem ông cụ Dương có cho cô về nhà hay không rồi!”
Mặc dù hôm nay không phải là hôn lễ chính thức, nhưng cũng coi như là lời thông báo quang minh chính đại đến các gia tộc lớn khác.
Nếu như hôm nay Dương Thái Nhi còn muốn trở về nhà họ Dương thì có chút không hợp lý, điều này cũng sẽ khiến người ta nắm được thóp.
Về phần cô không muốn uống rượu, đương nhiên không phải vì sợ uống rượu xong sẽ xảy ra chuyện gì.
Suốt đường đi, Dương Thái Nhi đều dùng tay che bụng mình lại, sợ rằng có người va phải mình.
Hơn tám giờ tối.
Tiệc chiêu đãi kết thúc.
Dương Thái Nhi đã lợi dụng lúc hỗn loạn và lẩn vào đoàn xe của nhà họ Dương.
"Cô cả à? Cô lên nhầm xe đúng không?”, tài xế quay đầu lại kinh ngạc nói.
Đáng lý ra giờ này Dương Thái Nhi phải rời đi cùng đoàn xe của nhà họ Tưởng rồi mới phải, cô ta nói với vẻ mặt u ám: “Lái xe đi!”
"Nhưng thưa cô..."
“Không nghe thấy gì sao? Tôi bảo ông lái xe đi!”
Chính lúc này.
Cốc cốc cốc…
Tài xế vội lăn cửa kính xe xuống và cười với vẻ cung kính: “Cậu Tưởng, cậu có gì căn dặn sao?”
“Xuống xe!”, Tưởng Minh Xuyên mỉm cười ngoắc ngoắc tay.
Lúc này Dương Thái Nhi đang ngồi ở hàng ghế sau hét lên: “Không được xuống!”
Nhưng tài xế nhìn Dương Thái Nhi rồi