Trước đó anh đã bị ông cụ kia đánh nội thương, khó khăn lắm buổi trưa mới hồi phục được một chút, tới tối lại bị tổn thương nguyên khí.
Mạc Phong cảm thấy cạn lời.
Bồn nước thuốc lúc trưa vừa mới bị đổ, giờ đành phải dựa vào cơ thể tự hồi phục từ từ vậy.
Anh vừa mở cửa thì thấy có một luồng sáng chao qua chao lại trước mặt mình.
“Ai vậy?”, Diệp Đông Thanh cầm điện thoại, run rẩy nhìn ra cửa.
Anh tì vào tường đi vào: “Là tôi! Sao đêm hôm cô không ngủ mà làm gì vậy?”
“Tôi…dậy đi vệ sinh? Sao anh về muộn thế?”
Mạc Phong mặc kệ cô ta, tiếp tục tì vào kệ tủ, chật vật bước đi.
Rầm…
Anh trượt chân ngã ra đất.
Diệp Đông Thanh mặc đồ ngủ, đi chân trần chạy tới: “Anh sao vậy! Máu…sao anh chảy nhiều máu vậy?”
“Tổ tông ơi cô có thể be bé cái miệng không?”, Mạc Phong đưa tay bụm miệng cô ta và ghì giọng.
Diệp Đông Thanh vất vả lắm mới đỡ được Mạc Phong đứng lên.
Bàn tay cô ta nhuốm đầy máu: “Sao anh bị thương nặng vậy mà không tới bệnh viện?”
“Chuyện của đàn ông, đừng xen vào!”
Diệp Đông Thanh hung hăng nhìn anh, sau đó quay người tức giận đi lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng cô ta, Mạc Phong không khỏi tự tát vào miệng mình.
Vừa rồi đúng là anh hơi quá lời, dù gì thì cô gái này cũng đang quan tâm anh mà.
Không phải anh không muốn tới bệnh viên mà là như vậy sẽ gây chú ý.
Hơn nữa nếu là trước đây thì chút vết thương cỏn con này chẳng là gì đối với anh.
Nếu là người khác thì có khi còn cảm thấy nguy hiểm tới tính mạng, còn đối với Mạc Phong thì phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy lại có thêm một dấu tích huy hoàng lên cơ thể.
Cơ thể đàn ông có ai mà không có vết thương chứ?
Khi Mạc Phong đang định về phòng dùng Càn Long quyết điều hòa lại cơ thể thì cửa phòng tầng hai khẽ mở ra.
Diệp Đông Thanh chạy bước nhỏ xuống tầng, đôi chân trần chạy hai bước chập làm một.
Ầm…
Cuối cùng do không đứng vững nên cô ta ngã sõng soài ra đất.
“Cô không sao chứ?”, Mạc Phong vội vàng đứng dậy, cắn răng chịu đau bước tới.
Anh cảm thấy phục cô nhóc này, bản thân đã như vậy mà còn phải chăm sóc cô ta nữa.
Diệp Đông Thanh loạng choạng đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì lại ngã vào người Mạc Phong.
“Bị thương ở đâu?”
Cô ta chỉ vào eo với vẻ giận dỗi: “Hình như...chỗ này…bị bong gân rồi…”
Mạc Phong vội vàng dìu cô ta tới ghế sô pha: “Chậm thôi, cô tuổi thỏ đấy á, chạy chạy nhảy nhảy làm cái gì?”
“Sao anh biết?”
Diệp Đông Thanh còn tưởng anh biết mình tuổi thỏ thật.
Cô ta xòe tay ra.
Có một chiếc bình nhỏ.
Cô gái nắm trong tay còn không thể nhìn thấy nên có thể nói nó nhỏ xíu.
“Cởi đồ ra!”, đôi mắt xinh đẹp của cô ta chớp chớp.
Mạc Phong tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn cái lọ trong tay cô ta và hỏi: “Đây là gì?”
“Bảo anh cởi thì cởi đi! Sao còn rắc rối hơn con gái thế!”, Diệp Đông Thanh chau mày, đưa tay ra cởi áo anh.
Nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể anh, có chỗ mới vừa đóng vảy, có chỗ mới khâu hơn hai mươi ngày.
Cô ta đưa tay ra khẽ sờ vào lưng anh, trầm giọng: “Mỗi một vết thương là một câu chuyện phải không?”
“Bây giờ có ai mà không có vài câu chuyện chứ? Cô bắt tôi cởi, không phải là