Mất mấy ngày họ mới tìm ra được tung tích của Diệp Đông Thanh, nhưng lại không biết rốt cuộc cô định làm gì ở Giang Hải.
Nhưng dù muốn làm gì ở Giang Hải cũng phải cần người giúp đỡ, địa vị của nhà Mộ Dung ở Giang Hải quả thực có thể là một trợ thủ đắc lực.
"Ha ha, ở Giang Hải này, nhà Mộ Dung các anh cũng không phải một tay che trời đúng không? Tại sao tôi lại phải chọn nhà Mộ Dung mà không phải là nhà họ Từ hay là nhà họ Châu chứ?”, Diệp Đông Thanh khoanh tay và cười nói.
Mộ Dung Trầm Chương biến sắc, anh ta mỉm cười: “Nhưng kênh nội địa và hải ngoại của chúng tôi ở Giang Hải tương đối thành thục.
Nếu hợp tác với chúng tôi, nhà họ Diệp có thể mở ra việc kinh doanh dược liệu ở khu vực Tây Nam.
Thử hỏi nhà họ Từ và nhà họ Châu có thể làm được điều này sao?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước nhanh vào, thì thầm vào tai anh ta vài câu.
“Tại sao anh ta lại đến đây?”, Mộ Dung Trầm Chương nhíu mày, quay đầu nhìn Diệp Đông Thanh mỉm cười nói: “Thì ra là cô Diệp vừa gọi cho anh Mạc.
Mặc dù tôi không biết quan hệ của cô và anh ta là gì, nhưng tôi vẫn khuyên cô một câu là gã này rất nguy hiểm, vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì hơn!”
Ngoài cửa có tiếng bước chân.
Két...!
Cửa phòng bị mở ra, Mạc Phong xách hai tên vệ sĩ bước vào, tiện tay ném luôn xuống dưới đất.
"Anh nói thế là sai rồi.
Sao lúc tôi giúp anh, anh không nói là phải giữ khoảng cách với tôi? Hóa ra cậu chủ Mộ Dung cũng thích nói xấu sau lưng người khác cơ à?”, Mạc Phong vỗ tay mỉm cười và nói.
Mộ Dung Trầm Chương lập tức đứng lên, sắc mặt rất không tốt: “Tôi đang nói chuyện làm ăn với cô Diệp, nếu như anh đến đây để làm càn thì anh đi nhầm chỗ rồi!”
"Ồ? Nói về công việc? Anh đưa người phụ nữ của tôi đến đây mà không có sự cho phép của tôi, còn không cho tôi đến đây! Anh nói xem tôi phải tìm ai để lý luận đây?”, anh khoanh tay cười đầy xấu xa.
Diệp Đông Thanh cũng ngây người nhìn anh, nói như kiểu mình có lý lắm vậy!
Vậy tại sao anh lại không có gan quay về Bắc Khâu với tôi?
“Sao tôi lại có cảm giác cứ hễ cô nào xinh đẹp thì đó đều là người phụ nữ của anh vậy nhỉ?”, Mộ Dung Trầm Chương trầm giọng nói.
Mạc Phong dang hai tay, nhún vai nhếch mép cười: “Nếu anh nói như vậy thì cũng không phải là không được.
Chưa biết chừng bà già tám mươi hay bé gái tám tuổi cũng đều có thể làm bạn gái của tôi được đấy!”
"Anh…”
Mộ Dung Trầm Chương tức giận đến mức không khỏi bùng nổ.
Nếu không móc nối được với nhà họ Diệp thì khó ăn nói với ông nội lắm.
Anh ta sải bước về phía Mạc Phong, nhỏ giọng nói: "Anh có thể nể mặt tôi chút được không, đừng nhúng tay vào, tôi thực sự cần phải tạo quan hệ với nhà họ Diệp!”
"Đó là chuyện giữa anh và cô ấy! Nhưng hình như tôi không đến thì anh cũng không bàn chuyện làm ăn thành công mà phải không?”, Mạc Phong nhướng mày cười tủm tỉm.
Quả thật, sau khi anh ta ‘mời’ Diệp Đông Thanh đến đây từ sáng sớm và cũng đã tốn rất nhiều nước bọt, nhưng việc hợp tác vẫn không có tiến triển gì.
Diệp Đông Thanh đứng dậy nắm lấy cánh tay Mạc Phong, cười tủm tỉm nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
“Xong ngay!”, Mạc Phong ngoái đầu nhìn Mộ Dung Trầm Chương cười xấu xa: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, cậu chủ Mộ Dung!”
Mộ Dung Trầm Chương đanh mặt lại và không nói gì, cũng không cho ai ngăn cản.
Chưa nói đến việc có thể ngăn cản được hay không, nếu như thực sự động tay động chân thì cũng coi như là trực tiếp trở mặt với Diệp Đông Thanh rồi.
Sau khi