Nhịp điệu nhanh chóng được thay đổi.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đều ngồi lặng lẽ nhìn hai người bọn họ.
Một người bên trái, một người bên phải cùng đung đưa theo điệu nhạc nhìn thật giống một cặp tình nhân.
Nhưng khoảnh khắc Mạc Phong cất tiếng hát thì Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ lập tức bị dọa hết hồn.
Thậm chí họ có cảm giác như bị chìm đắm vào trong âm nhạc, không thể dứt ra được.
Đôi mắt thâm tình cùng giọng nam trầm giống nhưng một người đàn ông đã từng trải qua rất nhiều sự đời.
Có một câu nói rất hay, đây không phải là hát mà là kể chuyện đời người.
Nghe lần đầu không hiểu hết ý nghĩa, nghe lần thứ hai mới thấy chính mình trong đó.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đã chìm vào trạng thái mơ màng.
“Đây là bản gốc sao…”
Diệp Đông Thanh hát cũng rất rung động nhưng vẫn thiếu đi cảm giác về giọng trầm khàn khàn của người đàn ông.
Song kiếm hợp bích đúng là hạ gục sân khấu âm nhạc.
Mặc dù Diệp Đông Thanh không phải ca sĩ chuyên nghiệp nhưng điều âm, chuyển âm cũng rất tuyệt, với tố chất như thế này vào được nhóm nhạc nữ cũng là điều hết sức dễ dàng.
Lúc này bên ngoài cửa, một cô gái mặc đồ công sở đang nhìn vào bên trong qua tấm kính trong suốt.
Tóc cô gái búi gọn, đeo kính, trông vô cùng gọn gàng, nhìn là biết là một cô gái mạnh mẽ.
Một cô gái khác đi tới: “Đạo diễn Hàn chị đi nhầm rồi, không phải phòng này, là phòng bên cạnh”.
Cô gái được gọi là đạo diễn Hàn ra hiệu im lặng: “Suỵt, hãy nghe kỹ giọng hát này!”
“Cũng khá hay, sao thế ạ?”
“Khá hay sao? Đây được coi là rất có thực lực rồi có biết không? Rất nhiều người chỉnh âm cũng không thể hát ra được cảm giác này của người ta đấy.
Cô tưởng những ca sĩ hot ngoài kia đều có thực lực hết sao? Nếu không phải chỉnh âm thì còn không bằng đầu móng tay của người này đấy.
Bài hát kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ.
Diệp Đông Thanh cũng nhìn anh với vẻ ái mộ: “Không ngờ anh hát hay vậy, xem thường anh rồi!”
“Cô còn xem thường tôi nhiều lắm, sau này có cơ hội tôi sẽ thể hiện hết cho cô xem!”, Mạc Phong nhướn mày cười xấu xa.
Tống Thi Vũ vội vàng nhéo tay Mục Thu Nghi: “Cậu là vợ cả mà không biết nói vài câu dễ nghe sao, đàn ông đều thích vậy cả!”
“Mình…mình cũng không biết nói gì…”, Mục Thu Nghi cúi đầu lúng túng.
Cô hơi hoảng loạn khi thấy Diệp Đông Thanh và Mạc Phong phối hợp ăn ý và thân thiết như vậy.
Tiếng vỗ tay ngoài cửa cũng đồng thời vang lên.
Mạc Phong quay lại nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc chỉn chu bước vào: “Chị…”, đi nhầm phòng rồi!”
“Không, tôi vào để vì cậu!”, người phụ nữ thản nhiên cười nói.
Mọi người: “…”
Cô gái này ít nhất cũng tầm ba mươi tuổi.
Cô ta chăm sóc da rất tốt, thậm chí so với nhưng cô gái đôi mươi cũng không hề thấy dấu hiệu lão hóa, thế nhưng lại thua vì khí chất chững chạc.
Cách ăn vận đã bán đứng tuổi tác của cô ta.
Nói là ba mươi tuổi, nhưng đây mới chính là độ tuổi thú vị nhất đối với người đàn ông.
“Là thế này, tôi thấy cậu hát rất hay, tới công ty tôi làm đi!”, người phụ nữ đưa ra một tấm danh thiếp và cười nói.
Anh nhận lấy và liếc nhìn.
Trên tấm danh thiếp là tên cô ta – Hàn Phi, giám đốc công ty TNHH giải trí văn hóa Bright.
Có lẽ cũng hiểu sự mơ hồ của mọi người, người phụ nữ vội vàng giải thích: “Đừng ngạc nhiên, tôi là người chuyên tìm kiếm, bồi dưỡng những người có năng lực, giúp họ nổi tiếng! Trước khi nổi và sau khi nổi chúng tôi đều có người bồi dưỡng chuyên nghiệp riêng! Giọng hát của cậu rất hay, cộng thêm ngoại hình ghi điểm, nếu tới chỗ chúng tôi, chưa tới ba năm tôi sẽ biến cậu thành một ngôi sao lớn!”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú!”, Mạc Phong đặt micro qua một bên, thản nhiên nói.
Hàn Phi ngạc nhiên, người trợ lý đứng bên cạnh cũng sững sờ.
Những người được công ty Bright nhận vào vô cùng ít ỏi, không ít người sứt đầu mẻ trán để tranh giành vào được nơi đây chứ đừng nói tới việc giám đốc đích thân đón nhận.
Ai chẳng muốn làm ngôi sao, ai