Đám đông bỗng sững sờ.
Đàm Lão Bát gãi đầu.
Lẽ nào Tống Lâm Sinh tìm người phụ nữ này sao?
Nhưng người phụ nữ này lại đi cùng Mạc Phong, chẳng lẽ cô ấy là người của cậu Mạc?
Nếu đúng như vậy thì càng không thể làm càn.
Ông ta thầm tự vả vào mặt mình, suýt nữa thì làm hỏng việc.
Tống Thi Vũ nghe thấy vậy thì càng thở mạnh hơn tới mức nổi hét cả gân xanh trên mặt.
Cô ấy quát lên: “Tôi là chị cậu! Cậu nói cái gì vậy?”
“Chị? Chị cũng xứng sao? Ông nội bảo tôi tới Giang Hải đón chị, mau về cùng tôi!”, Tống Lâm Sinh cười đê tiện, sau đó bước tới kéo tay cô ấy.
Nhưng vừa đưa tay ra thì đã có một bàn tay chộp lấy cánh tay Tống Lâm Sinh.
“Cậu nhóc! Mẹ kiếp giờ không có tâm trạng xử cậu, giữ thể diện mà không muốn à!”
Mạc Phong khẽ ngẩng đầu trừng mắt: “Ở địa bàn của tôi, đừng hòng đưa người phụ nữ của tôi đi, rốt cuộc là ai không nể mặt ai đấy?”
Bốp…
Nói xong anh tát Tống Lâm Sinh một phát.
Cơ thể yếu ớt của cậu Tống làm sao có thể chịu nổi một cú tát.
Nên cả người lập tức xoay mấy vòng.
Tống Thi Vũ thấy vậy thì nín thở: “Anh đánh cậu ta làm gì! Lần này thì gây rắc rối to rồi…”
“Không sao, có tôi ở đây!”, Mạc Phong vẫn cười với vẻ khinh thường.
Mạc Phong cũng thấy anh ra tay không mạnh, thế mà Tống Lâm Sinh cứ như bất tỉnh nhân sự đến nơi.
Thanh niên bấm khuyên gầm lên với Đàm Lão Bát: “Mẹ kiếp ông nhìn cái gì vậy? Không thấy cậu chủ bị đánh sao? Tôi nói cho ông biết nếu hôm nay ông không đập chết cái đám này thì ngày mai đừng hòng mở cửa nữa!”
“Mẹ kiếp! Lên cho tôi!”, ông Tám tức giận quát tháo.
Hàng trăm người xông lên, nhưng không phải nhằm vào Mạc Phong mà là nhằm vào đám người Tống Lâm Sinh.
“Đập cho tôi! Đập mạnh! Mẹ kiếp, ai cũng dám chọc giận à.
Đắc tội với cậu Mạc là đắc tội với tôi! Nhịn mấy người lâu lắm rồi, người tỉnh khác mà dám tới đây khua chân múa tay!”, ông Tám chỉ vào bọn họ tức giận rống lên.
Bản thân ông ta được như ngày hôm nay là nhờ cả vào Mạc Phong.
Đời này sống trong giang hồ, thứ coi trọng chính là nghĩa khí.
Nếu không phải Mạc Phong có nghĩa khí thì anh cũng chẳng buồn cân nhắc đến ông ta.
Huống hồ..
Đến cả nhà họ Châu mà Mạc Phong còn dám gây sự, nhà họ Tống dù có ngầu cũng ở nơi xa lắc xa lơ, chẳng thể làm gì được!
Lần này thì Tống Lâm Sinh và đám chân chó của hắn bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa rồi.
“Thôi bỏ đi, còn đánh nữa sẽ chết người mất…”, Tống Lâm Sinh vội vàng túm cổ tay Mạc Phong khẽ nói.
Cô ấy biết, ở đây chỉ có Mạc Phong mới có quyền khiến đám người này dừng tay lại.
Không phải Tống Thi Vũ lo cho sự an nguy của Tống Lâm Sinh mà là sợ gây rắc rối, nhà họ Tống điều tra ra thì lúc đó Mạc Phong sẽ không đỡ nổi.
Mạc Phong do dự một lát rồi phất tay: “Được rồi, như vậy thôi!”
“Dừng tay!”, ông Tám khẽ quát.
Tất cả xếp thành hai hàng dài, ở giữa là bốn thanh niên mặt mày sưng húp, nằm co thành một đống.
Tống Lâm Sinh có nằm mơ cũng không ngờ tới Giang Hải lại bị đánh!
“Cậu là người của nhà họ Tống?”, Mạc Phong túm tóc Tống Lâm Sinh ghì giọng.
Phụt…
Mạc Phong nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.
“Bây giờ dù mày có quỳ xuống thì tao cũng sẽ không tha cho mày! Nhóc con, mày chết chắc rồi!”, Tống Lâm Sinh hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Có giỏi thì đưa điện thoại tao gọi điện coi!”
Mạc Phong ngây người, bất giác nhặt điện thoại dưới đất lên: “Được! Tôi muốn xem xem cậu có thể gọi cho ai!”
Nhà Mộ Dung ở Giang Hải.
Mộ Dung Vân Long vội vàng tập hợp toàn