Mấy người đàn ông cường tráng chân tay nhanh nhẹn, lột sạch sẽ quần áo của đám người Tống Lâm Sinh.
“Á… Sao cởi hết cả đồ lót của họ ra vậy!”, Diệp Đông Thanh vội quay đầu, che mắt lại.
Tống Lâm Sinh trần truồng nằm trên mặt đất, lấy tay che các vị trí quan trọng.
"Thằng ranh, chúng ta xem như kết thù với nhau rồi, mày cứ chờ đó cho tao!”
Mạc Phong dang tay cười nói: "Tôi đây ở Giang Hải, lúc nào cũng sẵn sàng nghênh đón thôi! Về nói với người nhà họ Tống các cậu, nếu như còn dám đến Giang Hải làm càn, cẩn thận tôi sẽ khiến cho nhà họ Tống các người không giữ được địa vị của mình nữa!”
Tất cả mọi người: "..."
Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên nhìn nhau, họ nghe thấy những lời này thì cảm thấy cạn lời.
Anh khiến cho nhà họ Tống không giữ được địa vị của mình nữa ư?
Sợ rằng thực lực vẫn còn chưa đủ.
Hơn nữa lần này, chính Diệp Đông Thanh là người giúp đỡ mới khiến cả ba gia tộc đồng lòng đối phó với người bên ngoài.
Nói khó nghe một chút thì anh đang phải dựa vào đàn bà!
Nếu đã như vậy sao không khiêm tốn một chút chứ? Lại còn lớn giọng tuyên bố nhà họ Tống cẩn thận kẻo không còn đường làm ăn, nói như vậy ngông cuồng đến thế nào cơ chứ?
Nếu không phải mọi người đều đã từng tiếp xúc với anh, chắc chắn họ sẽ cảm thấy Mạc Phong là một kẻ thần kinh.
Tống Lâm Sinh nghe vậy liền bật cười: “Được thôi! Mẹ kiếp, mày cứ đợi đó cho tao, không dần cho mày chết thì tao cùng họ với mày!”
"Ha ha, đừng cùng họ với tôi, tôi không có thằng cháu đáng thất vọng như cậu, mất mặt lắm! Cậu đúng là khiến cho nhà họ Tống mất hết mặt mũi mà!”
"Mày..."
Rầm...!
Tống Lâm Sinh tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Mạc Phong không nói nên lời.
Mẹ kiếp, thần kinh cũng yếu quá rồi đấy!
Nói hắn vài câu thì đã ngất xỉu rồi!
Đúng là hoa trồng trong nhà kính không chịu được sự tàn phá.
“Cậu Mạc, giờ nên làm gì đây?”, Đàm Lão Bát chắp tay cung kính hỏi.
Trong mắt ông ta, Mạc Phong là quân, còn ông ta là thần!
Khi lăn lộn ngoài xã hội phải đặt mình vào tư thế tốt thì mới có thể trụ được lâu.
"Mặc quần lót cho họ rồi vứt ra ngoài đường, đưa chọ họ một trăm tệ bắt taxi!”
"Rõ!”
Đàm Lão Bát vẫy tay, mấy người lực lưỡng kia liền kéo Tống Lâm Sinh và những người khác ra ngoài.
"Anh Mạc, anh thật sự không sợ nhà họ Tống trả thù sao? Nghe nói cao thủ nhà họ Tống cũng không ít đâu, nhất là Tam Sơn bên cạnh ông cụ Tống!”, Mộ Dung Trầm Chương nhìn Mạc Phong nhếch mép cười nói, trong lời nói mang chút gì đó vui mừng trước tai họa của người khác.
Tam Sơn là chỉ ba cao thủ!
Nghe nói võ công của họ rất cao, năm xưa có người muốn ám sát ông cụ Tống, kết quả là ba người đó đồng loạt ra tay, giết đối phương chết sạch không còn ai.
Có thể Mạc Phong chưa nghe về những chuyện này, nhưng chắc chắn Tống Thi Vũ biết.
Vẻ mặt của cô ấy rất lo lắng, ánh mắt càng thất thường hơn.
"Vậy thì để bọn họ tới đi! Tôi không đối phó được, chẳng phải vẫn còn các người sao? Chúng ta giờ đã cùng chung một chiếc thuyền rồi, các người không định bỏ mặc tôi đấy chứ?”, Mạc Phong nhếch mép cười nói.
Từ Giai Nhiên: "..."
Châu Nhược Niên: "..."
Mộ Dung Trầm Chương: "..."
Người này có thể đê tiện đến mức này cũng coi như anh ta có bản lĩnh!
Người muốn làm việc lớn thì phải biết co biết duỗi, đây cũng là chuyện mà thời gian gần đây Mộ Dung Vân Long vẫn luôn dạy bảo Mộ Dung Trầm Chương.
Ông ta còn bảo anh ta phải học tập Mạc Phong nhiều hơn.
Có điều bây giờ xem ra e rằng cái sự ‘đê tiện’ từ trong máu này không hề dễ dàng để học.
Đó cũng là một loại thiên phú của Mạc Phong, đôi khi đê tiện một chút cũng có thể làm nên chuyện lớn!
Hán Cao Tổ Lưu Bang biết co biết duỗi, là kiêu hùng một thời, đó là lý do tại sao Hạng Vũ bị đánh bại trong tay của ông ta.
“Nếu như sự việc đã được giải quyết, vậy chúng tôi xin phép đi trước!”,