Nghe Mạc Phong nói muốn ở lại vài ngày, người phụ nữ trung niên lập tức không đồng ý.
“Không được, cậu đừng tưởng có thể ăn chùa ở chùa được ở đây!”
Anh vội vàng phất tay cười khổ: “Đương nhiên là không ăn chùa ở chùa, ấy…cháu đưa cho cô chú ba mươi tệ một ngày được không?”
“Ba mươi tệ?”, người phụ nữ trung niên kinh hãi hô lên.
Bởi vì anh nghĩ rồi, điều kiện kinh tế của thôn không được tốt, giá cả phải nâng lên từ từ, chứ đột nhiên trả mấy trăm tệ một ngày thì người ta lại suy nghĩ khác.
Thấy phản ứng của bà, Mạc Phong cười lúng túng: “Vậy…năm mươi tệ?”
“Năm mươi tệ!”.
Truyện mới cập nhật
“Nếu vẫn không ổn thì một trăm tệ một ngày vậy!”
Một trăm tệ chắc là không từ chối nữa chứ?
Ở trong huyện, ngủ khách sạn một ngày cũng chỉ từng đó.
“Được được được! Cậu muốn ở bao lâu cũng được! Nhưng cậu vừa nói một trăm tệ một ngày, không được nuốt lời đấy nhé!”, người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
Tống Giai Âm kéo áo bà: “Mẹ, người ta là khách, sao mẹ có thể như vậy chứ?”
“Không sao? Như vậy anh cũng đỡ áy náy, một trăm tệ một ngày đi!”, Mạc Phong gãi đầu cười khổ.
Quả nhiên có tiền chuyện gì cũng xong!
Mạc Phong lấy ra ba trăm tệ đưa cho người phụ nữ trung niên.
Bà ấy cười không ngậm được miệng vội vàng quay người đi vào trong bếp.
“Ngại quá, mẹ em bà ấy…”, Tống Giai Âm lắc đầu định nói gì đó xong lại thôi.
Cô chỉ thở dài.
Anh chỉ nhún vai: “Không sao, vốn là vậy mà, ăn chùa ở chùa sao được chứ!”
“Nhưng anh còn mua nhiều đồ như vậy…”
Lúc này trong nhà bếp
“Ông Tống, ông nói xem thằng bé này là gì? Mà đưa một lúc ba trăm tệ cho chúng ta luôn vậy!”
Người đàn ông trung niên ôm bình rượu gật đầu với vẻ hài lòng: “Rượu này cũng không tệ! Bà nói xem có phải con gái chúng ta tìm được một chàng rể giàu có không?”
“Hầy, tôi thì lại nghĩ, chúng ta sinh con bé ở đây đúng là tội lỗi, đời sau tôi tuyệt đối không cho chúng nó ở trong núi nữa! Được rồi, đừng nói nữa, mau đi bắt con gà mái, tối này chúng ta ăn thịt gà!”
“Hả! Nuôi một năm để đẻ trứng đấy!”
Cơm trưa.
Cả nhà cùng ngồi ăn là một dạng hạnh phúc.
“Woa, mẹ! Hôm nay mẹ thịt luôn con gà đẻ lấy trứng ạ…”, Tiểu Nhụy liếm môi mỉm cười.
Người phụ nữ trung niên cười lúng túng: “Không phải là có khách sao, nhà cũng chẳng có gì ngon, chỉ là chút đồ ăn dân dã”.
Tống Giai Âm thấy bố mở chai rượu Mạc Phong tặng, rót đầy một bát, vội vàng nói: “Bố, bố uống ít thôi, năm, sáu trăm tệ một chai đó!”
“Hả? Đắt vậy cơ à! Bình thường bố chỉ uống loại ba mươi tệ một chai…Cả đời này cuối cùng cũng được uống loại rượu đắt như vậy rồi!"
Ngôi nhà cũng hết sức đơn sơ.
Chỉ có phòng Tiểu Nhụy là có một chiếc tivi đen trắng của thế kỷ mười tám bắt được một kênh duy nhất để xem thời sự.
Lúc ngồi ăn cơm, bố mẹ Tống Giai Âm vô tình nhưng cố ý hỏi về công việc, tiền lương cùng với gia cảnh của Mạc Phong.
Đương nhiên yêu cầu của người dân trong thôn rất thấp, chỉ cần thu nhập một, hai nghìn tệ là được coi lương cao rồi.
Huống hồ Mạc Phong nói thu nhập của anh là ba, bốn nghìn tệ.
Vậy thì càng không phải nói.
Cứ thế họ gắp đồ ăn đầy bát của Mạc Phong.
Tống Giai Âm ngồi bên cạnh cũng không biết phải nói như thế nào.
Thấy