Trong sân, mọi người tiến hành ký hợp đồng.
Mạc Phong dứt khoát ký ba mươi năm vì sợ có người nhìn thấy tiềm năng của ngọn núi sẽ cướp mất cơ hội.
Ba mươi năm, dù làm kiểu gì thì anh cũng sẽ không bị lỗ vốn mà ngược lại, trên núi nhiều dược liệu như vậy, hơn nữa còn có những dược liệu cao cấp, dù sau này không có nhà họ Diệp thì vẫn có thể tự cung tự cấp được, coi như là dành một con đường cho mình rút lui.
Sau khi ký hợp đồng, Châu Thụ Minh cùng với một vài lãnh đạo trong huyện không giấu được niềm vui bèn mỉm cười.
Hơn hai triệu tệ trong chốc lát đã giải quyết được vấn đề tài chính của huyện.
“Người anh em, sau này cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, đây là danh thiếp của tôi!", Châu Thụ Minh cung kính đưa danh thiếp của mình ra.
Còn ít tuổi mà vừa đề cập đã bỏ ra ngay hơn hai triệu tệ, chắc chắn đây là cậu ấm của một gia tộc nào đó nên nhất định phải tạo mối quan hệ tốt!
Mạc Phong nhận lấy danh thiếp khẽ gật đầu: “Vậy lúc tôi không có ở đây, việc kiến thiết thôn Thập Lý phải phiền tới các vị rồi! Còn nữa không ai được lên núi phía sau cho tới khi nó được khởi công!”
“Yên tâm đi, cứ giao cho tôi!”
Đúng lúc này, có tiếng xôn xào từ cổng thôn vọng vào.
“Mẹ kiếp! Bao vây lại cho tôi! Tôi muốn xem xem, đứa nào dám đánh con trai tôi!”
Tiếng quát thô bạo từ xa vọng tới.
Bởi vì vùng nông thôn ít nhà cửa nên âm thanh vang vọng khắp cả vùng.
Tầm hơn chục người chạy tới, họ ăn mặc có phần gọn gàng với áo gile màu đen.
Đứng giữa là một người đàn ông hói đầu, bên cạnh là Vương Thiết Trụ - người bị đánh lúc trưa, trên người vẫn còn đầy vết băng bó.
Đám người này khí thế hừng hực, bước về phía trước.
Người dân thôn thấy vậy thì đồng loạt nhường đường.
“Thằng nhãi! Mẹ kiếp, không phải mày ngông lắm sao? Hôm nay không đánh mày phải quỳ xuống xin tha thì tao không phải họ Vương!”, Vương Thiết Trụ tức giận gầm lên với Mạc Phong.
Không phải họ Vương sao?
Mạc Phong phụt cười “ Không phải họ Vương thì hóa ra không phải con của bố cậu à?”
Anh đang định tiến lên thì Châu Thụ Minh đã ngăn lại: “Người anh em, đây là huyện An Dương, sự việc để chúng tôi xử lý là được!”
Nghĩ ra cũng đúng thật.
Châu Thụ Minh là chủ tịch huyện.
Vậy nên Mạc Phong lùi lại khoanh tay xem hội vui.
Lúc này đám đông tránh ra, người đàn ông đầu hói bước tới, nhưng khi ông ta đang định lớn tiếng phách lối thì hai con ngươi như muốn lồi ra.
“Hả? Ông Châu, sao ông lại ở đây? Không phải nói có ông sếp lớn bao thầu cả vùng núi sao?”
Châu Thụ Minh hừ giọng, tức giận nói: “Ông sếp đó ở đây đấy.
Người ta thầu ba mươi năm, tạo thu nhập hơn hai triệu tệ cho huyện chúng ta, ông đưa nhiều người đến đây như vậy làm gì!”
Câu quát của ông Châu khiến người trung niên hói đầu tái mặt.
Ông ta quay qua nhìn Mạc Phong rồi lại cúi đầu nhìn con trai mình.
Nếu vì sự lỗ mãng của mình khiến cả huyện mất đi cơ hội ngàn vàng này thì chức phó chủ tịch huyện của ông ta cũng khó mà giữ được.
Châu Thụ Minh vốn đã muốn nắm thóp ông ta tìm cơ hội lôi xuống rồi.
Nếu mà ra tay thì khác gì để lộ sơ hở chứ?
“Tôi...tôi đưa thằng con tới xin lỗi