Thường Vân Sam thích Mạc Phong như vậy có lẽ là vì ông ấy nhìn thấy bóng dáng năm đó của mình từ anh.
Năm đó ông cụ cũng là nhân vật nổi tiếng giang hồ.
Hầu như đi tới đâu cũng gây ra rắc rối.
Tóm lại, ông cụ đã khiến cho giang hồ vốn không bình lặng càng thêm hỗn loạn.
Đi tới đâu là khuấy đảo nơi đó đục ngầu.
Về điểm này thì khá giống Mạc Phong.
“Ông già đó lợi hại như vậy sao? Sau đó thì sao ạ? Sao lại trốn ở đó?”
Có thể khuấy đảo cả giang hồ thì chứng tỏ kungfu vô cùng cao cường.
Vậy tại sao phải trốn ở đó chứ? Nhạn Nam Sơn thở dài: “Sư thúc con ấy cả, tưởng rằng cả đời lưu lạc sẽ không bao giờ động phải chuyện tình cảm.
Cho tới khi gặp người ấy…Nếu không phải vì làm trái ý trời cải mệnh cho người phụ nữ đó thì có lẽ sư thúc của con đã không phải trốn!”
“Cải mệnh trái ý trời! Sư phụ, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”, Mạc Phong lại hỏi thêm một lần nữa.
Bởi vì anh cảm thấy vẫn còn nội tình bên trong.
Thế nhưng sư phụ không nói tiếp, hoặc có thể là có những chuyện ông ấy không muốn nhắc tới nữa.
Tương truyền Tung Hoành của Quỷ Cốc thiên sinh đã đối nghịch nhau, quan hệ không được tốt.
Nhưng Nhạn Nam Sơn và Thường Vân Sam thì lại khác.
Đam Mỹ Hài
(*Tung Hoành: là học phái của ông tổ Quỷ Cốc Tử)
Năm đó, khi Thường Vân Sam bị các môn phái đuổi giết, chính Nhạn Nam Sơn đã nghĩ cách bảo vệ ông ấy rời đi.Thật không ngờ nhắm mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua, hai huynh đệ cũng chưa hề gặp lại.
Quỷ Cốc chia thành Tung và Hoành là vì đệ tử của Quỷ Cốc có năng lực khuấy đảo thiên hạ thì cũng có năng lực thống nhất thiên hạ.
Đây cũng là lý do vì sao Quỷ Cốc Tử khi thu nạp đệ tử luôn nhận hai người, hơn nữa luôn có một người điềm đạm còn một người tính khí nổi nóng.
Mục đích chính là để có thể cân bằng giang hồ.
Một người muốn làm loạn thì ngay lập tức có người kia xuất hiện để ngăn lại.
Mạc Phong dò hỏi một hồi lâu nhưng sư phụ không nói tiếp nữa.
Cho tới một lúc lâu sau.
“Được rồi! Nhóc con, tự lo cho mình đi.
Nhớ chú ý tới tai ương đổ máu đấy! Người làm sư phụ khuyên con thêm một lần, không nên truy cứu chuyện năm xưa nữa, ngoài việc nó gây cho con vô số tai họa thì chẳng được ích gì!”, Nhạn Nam Sơn khuyên bảo như một bà mẹ hay càm ràm.
Nhưng Mạc Phong là người mà ai càng ngăn cản anh thì anh lại càng muốn làm.
Nhạn Nam Sơn cũng hiểu tính cách đệ tử của mình, rằng chuyện gì cũng phải điều tra rõ ràng.
Thù diệt tộc không đội trời chung, nhiều khi biết rồi cũng không thể nào xử lý được.
Vấn đề cũng nên hiểu theo chiều hướng như vậy.
Điều mà ông ấy lo lắng là Mạc Phong sẽ lặp lại vết xe đổ.
Năm đó thực lực của nhà họ Mạc đang ở thời kỳ đỉnh cao, không phải cũng bị mấy gia tộc liên thủ giải quyết sao?
Bây giờ Mạc Phong mới vừa có chỗ đứng ở Giang Hải một cách miễn cưỡng, thì sao có thể bàn về chuyện cũ ở Yến Kinh?
Hai thầy trò nói thêm vài câu, sau đó tắt máy.
Ngồi trên xe, Mạc Phong cứ nhìn chăm chăm vào cây kiếm ‘Tàn Uyên’.
Anh cũng ý thức được về sự nghiêm trọng của tình hình.
Giờ không phải là lúc anh nói rút khỏi cuộc chơi là có thể rút ra được.
Có lẽ rắc rối của anh đã xuất hiện, dù Mạc Phong có muốn rút lui ngay bây giờ