Anh Mạc, anh xem thịt nhúng xem thế nào!”
An Nhiên gặp một miếng thịt đặt vào bát của Mạc Phong.
Mạc Phong vội vàng ăn thử: “Không tệ mà, thịt mềm lắm.
Thật không ngờ em nấu ăn giỏi vậy, sau này ai mà lấy được em thì sẽ được hưởng phúc đấy".
Câu nói đó khiến Mục Thu Nghi trừng mắt: “Tôi cũng biết nấu ăn, sao không thấy anh khen tôi lần nào?"
“Phải rồi, mới chỉ suýt nữa đốt bếp thôi!”, Mạc Phong nói với vẻ thú vị.
Mục Thu Nghi đá anh một cái, nói giọng giận dỗi: “Bổn cô nương cũng biết xuống bếp nhé, lần sau sẽ cho anh thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn!”
“Được được được, vậy thì anh đợi nhé!”
“…”
Cả bữa ăn, Mạc Phong và Mục Thu Nghi cứ đấu miệng với nhau.
An Nhiên chỉ cúi đầu như có tâm sự.
Mạc Phong cũng để ý thấy, anh khẽ ho, cười khổ: “Sao thế! Có tâm sự sao?”
“Không có gì…Anh Mạc Phong đã về rồi thì lát nữa ăn cơm xong em cũng thu dọn đồ đạc về nhà mình thôi”, An Nhiên ngẩng đầu cười thản nhiên.
Nghe cô nói rời đi, Mục Thu Nghi không chịu: “Này! An Nhiên! Cô về làm gì? Dù sao cũng ở có một mình, hơn nữa tôi nhiều phòng như vậy! Thêm cô cũng không sao mà, hơn nữa nếu trong nhà chỉ có tôi và gã này thì tôi sẽ gặp ác mộng mất!”
“Nói năng đúng thật là, anh ăn thịt em chắc?”, Mạc Phong lắc đầu bất lực.
An Nhiên chỉ cúi đầu nói với giọng khó xử: “Nhưng em ở đây sẽ ảnh hưởng tới tổng giám đốc và anh Mạc!”
Hai người nhìn nhau, Mục Thu Nghi vội vàng phất tay: “Đừng nói linh tinh, tôi và gã này chỉ là quan hệ sếp với nhân viên, không tin thì cô hỏi anh ta!”
“Ấy…đúng vậy! Cách mạng vẫn chưa thành công, mối quan hệ chữa xảy ra nhưng là việc sớm hay muộn thôi!”, Mạc Phong cười xấu xa.
"Nhưng An Nhiên, em ở lại đi, ở đây thì hàng ngày anh cũng không cần phải quá mệt mỏi như trước nữa!”
“Ý anh là gì vậy! Ở cạnh tôi mệt mỏi lắm đúng không!", Mục Thu Nghi lập tức nhìn anh với đôi mát hình viên đạn.
“Ui da, anh không có ý đó!”
“Vậy ý anh là gì?"
“Anh…anh ăn cơm! Không nói gì nữa được chưa!”
“…”
Quả nhiên, cô gái này vô cùng ương bướng, rõ ràng là không thể nói chuyện lý lẽ được.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Thu Nghi và khẽ nói: “Tổng giám đốc, em thật sự có thể ở lại đây sao?”
“Đừng gọi là tổng giám đốc, giờ không phải lúc đi làm, gọi là chị Thu Nghi được rồi.
Tống Thi Vũ rời đi, tôi phải có người nói chuyện, chứ chẳng lẽ ngày nào cũng đối diện với anh ta? Tâm tư của con gái, cô hiểu không?”, Mục Thu Nghi hừ giọng rồi quay đầu đi.
Mạc Phong phất tay khẽ cười: “Em ở lại đi, giờ để em sống một mình ở đó anh cũng không yên tâm.
Đều là người của anh cả thì ở cùng nhau sẽ an toàn hơn!”
“…”
An Nhiên lập tức đỏ mặt khi nghe thấy vậy: “Được ạ…vậy sau này em phụ trách nấu ăn, có được không?”
“Được! Để chúc mừng hậu cung của chúng ta có thêm một người, cạn ly!”, Mạc Phong nâng ly cười xấu xa.
Mục Thu Nghi trừng mắt, tức giận nói: “Đừng ăn nói linh tinh, cẩn thận dọa người ta sợ!”
“Không sao, anh Mạc thích nói đùa, em quen rồi!", An Nhiên nâng rượu nhấp một ngụm.
Anh đồng ý để cô nấu ăn là vì Mạc Phong cũng thấu hiểu tâm tư của cô nhóc này.
Cô rất kiên quyết, hi vọng những gì mình nhận được là do mình nỗ lực bỏ ra chứ không phải là dựa vào những mối quan hệ.
Ở biệt thự không cần trả