Anh ta!
Diệp Đông Lâm ngay lập tức bắt được từ khóa trong câu nói này.
"Em đến Giang Hải đã gặp ai cơ?!”
Nghe được ý tứ trong câu hỏi này, Diệp Đông Thanh không khỏi ngượng ngùng cười nói: "Không có gì, chỉ là một người bạn thôi.
Anh ấy chăm sóc em suốt mấy ngày em ở Giang Hải, nên em đã hứa với anh ấy là cho anh ấy quyền đại lý cấp hai.
Chị ơi, hãy giúp em một lần nhé, chỗ ông nội để chị đi nói chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả!”
“Em uống thuốc đi đã thì chị sẽ giúp em!”, Diệp Đông Lâm đem thuốc đã đun qua và khẽ nói.
Điều cô ấy không ngờ là Diệp Đồng Thanh đã trực tiếp đón lấy, uống từng ngụm thật to.
Loại thuốc này đặc biệt đắng, huống chi khi uống vào, ngửi thấy mùi còn có cảm giác buồn nôn.
Trước đây phải nói mãi Diệp Đông Thanh mới chịu uống, nhưng bây giờ lại véo mũi mình xong đổ vào miệng luôn.
"Chị ơi, em uống xong rồi! Chị nói lời giữ lời đấy nhé!”
Diệp Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, giơ tay gảy mũi mình cười khẽ: “Chị đã bao giờ lừa em chưa! Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.
Nghe nói ông nội đã tìm được hậu duệ của Thần y Hoa Đà và đã mời người ta ra mặt.
Chắc là hai ngày nữa người đó sẽ đến Bắc Khâu, bệnh của em chắc chắn sẽ có cách chữa trị!”
"Không quan trọng đâu chị, vốn dĩ em cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Hồi đó, dược tiên nói rằng em chỉ có tuổi thọ hai mươi năm thôi, bây giờ mỗi một ngày qua đi là đã là hời với em rồi!”
"Nghỉ ngơi sớm đi, chị không quấy rầy em nữa!”
"..."
Nói xong cô ấy cầm đồ đi ra ngoài, khi đến đại sảnh, đúng lúc quản gia từ dưới lầu đi lên.
“Cô chủ cả!”, quản gia cúi đầu cung kính, thấp giọng nói.
Diệp Đông Lâm lạnh lùng gật đầu ‘ừ’ một cái.
Nhưng vừa định xuống lầu, cô ấy liền quay người lại: “Chú Lưu!”
"Vâng! Cô chủ cả có gì căn dặn”.
"Đặt cho tôi một vé đi Giang Hải, vé sáng sớm mai!”
"Sáng sớm mai?”
"Phải!”
"..."
Diệp Đông Lâm không giải thích gì nhiều, quản gia cũng đã quen rồi, cô chủ cả có sự kiêu ngạo riêng của mình.
Chưa kể ở nhà, thậm chí ở toàn bộ Bắc Khâu, ai cũng phải nể mặt cô ấy!
Gia tộc họ Diệp bây giờ có thể có quy mô lớn như vậy, một nửa trong số đó không thể tách rời với công lao của Diệp Đông Lâm.
Ra tới cửa, cô ấy ngẩng đầu nhìn, mặt trăng ở Bắc Khâu thật sự rất tròn.
"Hừ! Mình muốn xem xem, người mà em gái mình hết lòng che chở là ai?”
…
Ngày hôm sau.
Kết thúc kỳ nghỉ Tết Trung thu, lại là một buổi sáng cao điểm của công việc.
Mạc Phong dậy lúc sáu giờ sáng, vốn định vào bếp làm bữa sáng, nhưng vừa đi tới cửa phòng bếp liền nghe thấy bên trong có tiếng xoong nồi.
Anh đẩy cửa bước vào thì thấy An Nhiên đang rán trứng.
“Sớm vậy sao?”, Mạc Phong đứng ở cửa ngáp một cái và cười khúc khích.
Rõ ràng là trong nồi có quá nhiều dầu, nóng đến mức khiến tay An Nhiên đỏ cả lên: "Đúng vậy, trước đây em ở một mình cũng quen rồi, nên muốn dậy sớm làm bữa sáng cho anh”.
Lại là trứng rán, thịt ba rọi chiên và thịt thăn.
Rõ ràng đây là cách làm bánh mì sandwich mà.
Vút——!
Một giọt dầu bắn vào tay An Nhiên, cô ấy đau đến mức thả ngay cái xẻng rơi xuống đất.
Mạc Phong vội vàng bước tới đỡ cô, da An Nhiên vốn rất mỏng manh, dù không được dưỡng bằng mỹ phẩm đắt tiền như người khác thì cánh tay của cô vẫn trắng nõn, sau khi bị bỏng dầu thì da đỏ lựng lên, hơn nữa còn rất bắt mắt.
"Được rồi, đi ra ngoài đi, để anh làm cho! Nhìn làn da mỏng manh mềm mại của em bị bỏng thế anh đau lòng lắm.
Sau này nấu ăn, nếu như anh không có ở đây thì em hãy làm, còn lúc anh ở nhà thì để anh làm!”, Mạc Phong khẽ thổi cánh tay cho An Nhiên và dịu dàng nói: “Anh tìm ít giấm lau cho em bớt sưng.
Này, em cười cái gì vậy?"
Anh ngước mắt lên, trên mặt An Nhiên hiện lên nụ cười, nhất là hai hạt gạo hiện lên khi cô cười trông đặc