Diệp Đông Lâm không hiểu không có nghĩa những người khác cũng vậy.
Mộ Dung Vân Long không nhịn được cười: “Cậu nhóc này, vậy mà cũng dám nói ra!”
“Tôi đánh giá rất cao cậu nhóc này đấy, có những chuyện phải dám nói mà, nhỡ đâu thành thật thì sao?”, Từ Mậu Thịnh cũng phụt cười.
“…”
Thấy vẻ mặt nham hiểm của bọn họ và vẻ đắc ý của Mạc Phong thì Diệp Đông Lâm chau mày, cảm giác có gì đó sai sai.
“Bọn họ cười gì vậy?”, Diệp Đông Lâm quay qua hỏi Từ Giai Nhiên.
Từ Giai Nhiên cười lúng túng: “Cô Diệp thật sự không biết ý anh ta là gì sao?”
“Tôi mà biết thì sao phải hỏi cô chứ!”
Cô ta ghé sát tai Diệp Đông Lâm và nói nhỏ vài câu.
Soạt…
Diệp Đông Lâm lập tức đỏ mặt tía tai.
Cô nghiến răng: “Đồ khốn khiếp!”
“He he, cô Diệp đồng ý rồi nhé.
Chỉ cần tôi đạt doanh thu trong một tháng thì phải thực hiện đúng lời hứa, để ‘rùa con’ của tôi bắn nước lên người cô đấy!”, Mạc Phong cười với vẻ gợi đòn.
Từ nhỏ cô đã được học hành đàng hoàng, chửi người khác còn không biết chửi nữa là cãi tay đôi với anh, cùng lắm cô cũng chỉ biết mắng anh là đồ vô liêm sỉ hay bỉ ổi.
Còn Mạc Phong thì khác, lớn lên nhờ đánh đấm.
Nói chuyện thể loại gì cũng biết, văn võ song toàn, nếu mà cãi nhau với anh thì chẳng khác gì tự mình chọc tức mình.
Giống như Diệp Đông Lâm bây giờ đang tức tới mức thở phì phò.
“Được! Tôi đợi! Nếu anh dám tới thì bà đây sẽ lấy rượu nhân sâm ngâm cho anh ruống”, cô tức giận đùng đùng.
Mạc Phong liếc nhìn phần ngực lộ ra dưới cổ áo của cô: “Được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Biến..”, Diệp Đông Lâm không nhịn nổi nữa bèn gầm lên.
Cô tức giận cầm túi xách đi ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại lấy một lần.
“Ấy, cô Diệp, còn chưa ăn uống gì mà!”, Từ Giai Nhiên vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng Diệp Đông Lâm đã đi thang máy xuống tầng mất rồi.
Cả căn phòng trở nên yên lặng.
Ba người Châu Nhược Niên nhìn nhau.
Mạc Phong coi như không có chuyện gì, anh cầm một cái chân giò lên: “Đầu bếp này kém quá, chân giò chưa đủ vị!”
Đám đông: “…”
Giờ là lúc nào rồi mà vẫn chỉ biết ăn! Thật đúng là phổi bò!
“Vừa rồi anh cố tình chọc giận cô Diệp phải không”, Từ Giai Nhiên ngồi xuống cười với vẻ thản nhiên.
Quả nhiên IQ của cô gái này rất cao.
Nếu nói về IQ và tâm cơ của những người bên cạnh Mạc Phong thì chắc chỉ có Thương Hông đang ở nước ngoài là có thể so được với cô ta.
Tâm cơ của Mục Thu Nghi vẫn còn kém Từ Giai Nhiên nhiều.
Từ Giai Nhiên vẫn chưa bằng Thương Hồng ở điểm nhìn là biết ngay tâm tư người đàn ông.
Thế nhưng ít nhất cũng bằng sáu mươi phần trăm Thương Hồng rồi.
“Ai nói tôi cố ý.
Tôi là đồ lưu manh, có phải cô không hiểu tôi đâu!”, Mạc Phong vẫn cúi đầu gặm chân giò.
Từ Giai Nhiên vắt chân ngồi bên cạnh.
Cặp đùi trắng nõn, gợi cảm của cô ta lộ ra: “Anh đang ép cô ta nhanh giao ra ba quyền đại lý cấp hai.
Thực ra lần này tới, Diệp Đông Lâm vốn chỉ định giao một quyền đại lý.
Nhưng do bị anh giở trò, khiến cô ta chơi lớn vì muốn anh phải thua! Vậy nên mới bỏ ra ba bản hợp đồng! Anh thua thật thì sẽ phải tới nhà họ Diệp làm nô lệ đấy!”
Chậc chậc, quả đầu phân tích này thật khiến Mạc Phong phải ớn lạnh, đúng là đi guốc trong bụng anh.
Thấy Từ Giai Nhiên phân tích vậy, Châu Nhược Niên, Từ Mậu Thịnh và Mộ Dung Vân Long mới bừng tỉnh.
Rõ ràng vừa này Diệp Đông Lâm cứ dây dưa không chịu bàn về chuyện quyền đại lý, có lẽ là vì chỉ muốn lựa chọn