Lúc ban đầu, Mục Thu Nghi cho rằng loại người vô liêm sỉ như Mạc Phong không xứng với mình.
Nhưng mới chỉ hai tháng ngắn ngủi, cô đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận đó.
Cô bỗng cảm thấy mình không xứng với anh.
Không thể nào đạt được sự tương xứng về năng lực.
Một người là thiên tài cấp tỉnh.
Còn một người là thiên tài cấp quốc gia.
So sánh như vậy mới thấy sự chênh lệch thật lớn.
Chạng vạng.
Khi Mục Thu Nghi trở về nhà thì Mạc Phong và An Nhiên đã bày biện đồ ăn sẵn ra bàn.
Đều là những món mà cô thích nhất.
Ví dụ như ngao, tôm hùm đất.
“Chị Thu Nghi về rồi.
Vừa hay thức ăn cũng đã xong, mau tới ăn cơm thôi!”, anh Mạc nói đây đều là những món chị thích ăn nhất.
Ngao là do em nấu, không biết có hợp khẩu vị của chị không!”, An Nhiên bưng thức ăn ra khẽ cười.
Mạc Phong nấu ăn lúc nào cũng cay.
Không cay là không thích.
An Nhiên thì khác.
Nấu món gì cũng thanh đạm.
Mục Thu Nghi gắp một miếng: “Ngon mà! Tay nghề của An Nhiên học ở đâu vậy, khi nào có thể dạy cho tôi đây?”
“Tay nghề của anh Mạc giỏi như vậy, chị đâu cần phải học nấu ăn nữa”, An Nhiên mỉm cười.
Mục Thu Nghi trừng mắt với Mạc Phong: “Anh ta là người bận rộn lại sắp phải đi xa.
Mình tự lực cánh sinh thì hơn!”
“Hả? Anh Mạc lại đi xa sao? Đi đâu vậy?”
Đôi mắt An Nhiên cũng ánh lên vẻ tiếc nuối.
Mạc Phong mới về, chưa cùng An Nhiên ăn được một bữa hẳn hoi đã lại phải đi khiến cô cảm thấy không nỡ.
Mạc Phong gãi đầu cười khổ: “Anh đi Bắc Khâu hai, ba ngày.
Bên đó có chút chuyện cần giải quyết.
Yên tâm đi, anh đi Bắc Khâu về sẽ mang cho bọn em những món đồ ăn ngon.
“Nghe nói món vịt sốt tương của Bắc Khâu rất ngon, anh mang về một ít cho tôi nhé!”, Mục Thu Nghi liếm môi cười tinh nghịch.
“Được! Vịt sốt tương thôi mà! Hay là anh bắt hai đầu bếp về đây, làm cho em ăn hàng ngày nhé!”
“Anh đi luôn đi!”
“…”
….
Tại nhà họ Diệp ở thành phố Bắc Khâu.
Sau khi rời khỏi khách sạn Phong Nguyệt của nhà họ Từ, Diệp Đông Lâm đã quay về Bắc Khâu ngay.
Cô cứ canh cánh chuyện lúc trưa.
Không nên coi thường khả năng ghim thù của phụ nữ.
Có khi chỉ là một chuyện cỏn con nhưng cũng đủ khiến cô ấy ghi hận cả đời.
Mạc Phong trêu đùa cô có một lúc mà trên đường về, cô chửi rủa anh không tới mười nghìn lần thì cũng phải tám nghìn lần.
Về tới nhà, quản gia thấy Diệp Đông Lâm bèn lập tức chạy xuống.
“Cô cả, cô về rồi! Tôi mong cô quá!” Diệp Đông Lâm lập tức trầm mặt: “Sao thế? Lại xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô mau lên xem, cả ngày hôm nay cô ba không uống thuốc, cứ uống vào là nôn ra, có lẽ bệnh lại trở nên nghiêm trọng rồi!”, quản gia thở dài bất lực.
Ông ấy cũng được coi là nhân viên kỳ cựu của nhà họ Diệp.
Diệp Đông Thanh lớn như vậy rồi, thấy bệnh tình của cô như vậy thì ông cũng cảm thấy hết sức đau lòng.
Nghe thấy vậy, Diệp Đông Lâm lập tức lao lên tầng