Lúc này trong một căn phòng nhỏ của nhà họ Tô ở gần sông Giang Hải.
Một người phụ nữ trung đeo tạp dề đang quét dọn từ dưới đi lên tầng ba.
“Bà Tôn, ở trên này cháu quét dọn rồi, bà không cần phải lên nữa!”, một cô gái buộc tóc đuôi gà phất tay khẽ cười.
Người phụ nữ trung niên cười lúng túng: “Không sao, tôi lên xem sao, cô cũng biết ông cụ không được khỏe, cô cả nói rằng nhất định phải vệ sinh khử trùng, cô mới tới nhà họ Tô nên không hiểu hết quy tắc, để tôi lên xem sao!” “Còn có cả quy tắc đó sao? Sau này bà Tôn chỉ thêm cho cháu nhé.
Dù sao cháu cũng hiểu tính cách của cô cả, giờ tìm việc khó lắm…”, cô gái cúi đầu khẩn cầu.
“Được rồi, cô vào nhà bếp xem canh bồ câu hầm cho ông đã được chưa, tôi đi lên dọn vệ sinh trước!”
“…”
Nói xong người phụ nữ trung niên cầm chổi đi lên lầu.
Cô gái buộc tóc đuôi gà nhanh chóng đi xuống lầu.
Thấy Tô Nguyệt từ trong bếp đi ra, cô gái kia vội chạy lên: “Cô cả! Xuất hiện rồi!”
“Ồ! Dính câu rồi sao! Mới có mấy ngày mà đã mất kiên nhẫn vậy cơ à, đúng là kém tắm!”, Tô Nguyệt khoanh tay hừ giọng: “Phòng xa phòng gần khó phòng giặc trốn trong nhà! Được rồi, tôi biết rồi, cô đi làm đi!”
Mạc Phong nói thật chuẩn.
Đám người xấu nhất định sẽ ra tay một lần nữa khi thấy vẻ ngoài khỏe khoắn của ông cụ vào lần trước.
Vì vậy, thời gian gần đây, Tô Nguyệt hầu như đã thay đổi toàn bộ nhân công trong nhà trừ một vài người có thâm niên – những người đã làm cho nhà họ Tô trên mười năm.
Thường thì những người mới tới làm ở nhà họ Tô sẽ không có gan dám làm chuyện đó, hơn nữa làm vậy cũng chẳng có lợi lạc gì.
Đám người ngoài kia chắc chắn sẽ lôi kéo những nhân viên kỳ cựu của nhà họ Tô.
Bởi vì những người này có thể tiếp cận Tô Thanh Hà bất kỳ lúc nào và cũng có thể thăm dò được không ít bí mật của nhà họ.
Đề phòng lâu như vậy mà ông cụ vẫn còn bị trúng độc lần thứ hai.
Tô Nguyệt cảm thấy chắc chắn là người trong nội bộ ra tay, vậy nên cô đã lập ra danh sách những nhân công then chốt.
Trong những ngày theo dõi nhân công hết sức nghiêm ngặt thế này mà người phụ nữ trung niên kia vẫn dám liều mạng thì chứng tỏ có người đã cho bà ta lợi ích rất lớn.
Tại tầng ba.
Người phụ nữ trung niên cầm chổi đi vào phòng.
Bà ta quét tới quét lui nhưng không hề chú tâm, chỉ từng bước tiếp cận vào phòng ngủ.
Cộc cộc cộc.
“Thưa ông, tôi tới dọn phòng ạ!”
Bên trong là giọng nói run rẩy của Tô Thanh Hà: “Vào đi!”
Bà ta đẩy cửa bước vào