Đám ngư dân cũng uống đến say khướt.
"Đi thôi, anh em đi ngủ đi! Ngày mai còn phải làm việc nữa!"
"Phải đó, tôi còn phải đi bán cá nữa".
"Bán cá gì chứ, thời tiết thế này thì ở nhà mà ngủ!"
"Rõ thật là, không kiếm tiền thì đi đâu kiếm gái đây? Nghe nói gần đây câu lạc bộ Giang Hải có lô hàng mới xinh đẹp lắm!" "Xinh đẹp? Có đẹp bằng cô này không? Đừng có chém gió nữa, cô gái mà trước đó ông Lý mang về chắc chắn là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, không có người thứ hai!”
"..."
Đám người đều lũ lượt nhìn về phía Thương Hồng.
Thấy cô ta đang cuộn tròn ngủ say, mọi người lặng lẽ bước tới, ngắm nghía cô gái ở cự ly gần.
"Thơm quá...Trên người phụ nữ xinh đẹp đều có mùi thơm như vậy sao?”, một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng nuốt nước bọt và nhếch mép cười hỏi.
Những người khác cũng đã ngửi thấy mùi, nước hoa cao cấp trên người Thương Hồng sau khi bị ngâm nước liền tỏa ra mùi hương có thể kích thích nội tiết tố nam.
Nhiều người đến gần cô ta và hít vào một hơi thật sâu.
Thương Hồng sợ tới mức lập tức đứng phắt lên: “Các người làm gì thế?”
Một người đàn ông đầu trọc cười gằn: "Cô bé đừng sợ, chúng tôi sợ cô bị lạnh, cho nên chúng tôi định hỏi cô có cần chăn bông không!" "Không...không cần, cảm ơn...", cô ta ôm chặt lấy cơ thể mình, ngượng ngùng cười nói.
Không phải là không muốn mà là không dám, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt đám người này nhìn mình hơi quá khích.
Không ngờ, người đàn ông đầu trọc trực tiếp nắm lấy cánh tay cô ta: "Không sao, nếu lạnh thì để chú ở cùng nhé!”
Có thể là do rượu nên hơi thở của người đàn ông trung niên trở nên rất gấp gáp, đương nhiên Thương Hồng biết ông ta đang có ý gì, vẻ mặt cô ta trầm xuống: “Bỏ tay ra!”
“Ồ, đừng xấu hổ mà.
Nói sao thì chúng tôi cũng đã cứu cô, cô cũng phải báo đáp chúng tôi chứ!”, người đàn ông trung niên đầu trọc cười ha hả, những người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt dâm đãng không kém.
Ban đầu, Thương Hồng cảm thấy rất biết ơn những người này, nhưng bây giờ thì…!
Rầm!
Cô đạp thẳng một phát trúng ngực người đàn ông trung niên đầu trọc, ông ta lập tức bay ngược ra ngoài.
Cô ta có thể ngồi lên ngôi vị cao nhất của khu vực Misia không chỉ nhờ vào nhan sắc, mà là do cô ta mạnh về mọi mặt.
Về kungfu, một mình cô ta đánh bại hai mươi người bình thường cũng không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc là cô ta đang bị thương, nhưng đánh mấy người trung niên hơn bốn mươi này cũng là quá đủ rồi!
"Mẹ kiếp! Còn dám đánh người, ông đây thích kiểu phụ nữ đanh đá như thế đấy!", gã đàn ông đầu trọc vừa nằm trên mặt đất vừa hét lên.
Nhìn thấy vết thương trên cơ thể của Thương Hồng, đám người lập tức mượn hơi rượu tấn công cô ta.
Lúc này, trong căn nhà gỗ nhỏ vang lên những tiếng kêu thảm thiết và tiếng xương gãy.
Rắc!
"Á…!”
Mười phút sau, Thương Hồng khập khiễng đi ra khỏi cửa.
Chợt nhận ra ngoài cửa vẫn còn có một người nữa, vừa giơ nắm đấm lên thì tay cô ta đã treo lơ lửng trên không.
"Đừng đánh, là tôi!"
Chính là người chú trước đó đã cứu cô ta từ bờ biển về đây.
Thương Hồng thở dài nhẹ nhõm, cúi người chín mươi độ cung kính nói: "Cảm tạ ơn cứu mạng của chú, sau này nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ báo đáp!"
Sau đó, cô ta khập khiễng đi về phía đường cái, cơn mưa suốt một đêm nay đã trời quang mây tạnh, dù trời vẫn còn âm u, nhưng cũng đã bốn giờ sáng rồi, chẳng bao lâu nữa là hừng đông.
Cô ta chỉ hận một nỗi không thể lập tức đến Giang Hải để