Sao ông cụ Diệp có thể không nghe ra những lời ngụy biện ngoại giao chiếu lệ như thế này được kia chứ?
"Các người muốn đến nhà họ Diệp tôi làm khách sao không nói sớm chứ.
Đi pha trà đi, pha loại trà bạch nha phổ nhĩ đắt nhất ấy!”, ông cụ Diệp lập tức quay người ra hiệu với quản gia rồi trầm giọng nói.
Dù sao một số chuyện không rõ ràng thì cứ vờ như không biết là hơn.
Vẻ mặt Hoắc Đức Khải trầm xuống, ông ta nói: "Không cần phải pha trà nữa, tôi đến đây để đòi lại sự công bằng thay cho con trai tôi!”
Ông ta là người chuyên gặm nhấm của gia tộc, không được nhà họ Hoắc coi trọng.
Đưa tiền cho ông ta làm ăn, tiếp quản cơ ngơi của gia tộc thì kết quả là trong vòng một tháng đã đi tong cả vốn lẫn lãi, ông ta thuộc dạng con em ăn chơi trác táng có tiếng ở Bắc Khâu.
Người bố chính là hình mẫu cho con trai mình, bố mình có đức tính này nên đương nhiên Hoắc Bân cũng gần mực thì đen, gần như không có chuyện xấu xa nào mà hắn không làm.
Hôm nay người nhà họ Diệp đã đánh con trai ông ta, làm tổn hại đến thanh danh của nhà họ Hoắc.
Con trai ông ta ăn cái tát này, ít cũng phải gõ đầu nhà họ Diệp đòi vài trăm nghìn tệ mới được!
Có vài trăm nghìn tệ trong tay, họ lại có thể ăn chơi nửa tháng ở thành phố này rồi.
"Ồ? Tôi không biết cậu chủ Hoắc bị làm sao?", ông cụ Diệp nhìn Hoắc Bân hỏi với vẻ khó hiểu.
Lúc này má phải của Hoắc Bân đã sưng tấy, hai bên trái phải vô cùng không cân xứng.
Hơn nữa hắn còn bị mất hai chiếc răng, bộ dạng trông rất dị hợm!
“Chính là cháu gái của ông đã tìm đàn ông đánh tôi!”, miệng Hoắc Bân rỉ máu, mở miệng ra là phun đầy nước bọt.
Ông cụ Diệp sờ mặt mình, cười không nói nên lời: "Cậu Hoắc này, ăn uống linh tinh thì được nhưng ăn nói linh tinh thì không được đâu đấy, cái miệng này của cậu cứ nói nhà họ Diệp chúng tôi tìm người đánh cậu,