Khi tới Giang Hải, bọn chúng đã biết tới một nhân vật mà mình không thể gây sự.
Chính vì vậy chúng làm gì cũng vô cùng thận trọng.
Có Huyết Trích Tử làm ví dụ điển hình nên thậm chí khi xâm nhập vào Giang Hải, bọn chúng không hề liên hệ người trong nước tiếp ứng.
Thật không ngờ cuối cùng vẫn bắt gặp!
Người phụ nữ cũng không định phản kháng nữa.
Bởi vì cô ta biết, đứng trước một vị đại Phật thì mọi sự phản kháng đều vô ích.
Vừa rồi cô ta còn cầm súng chĩa vào anh.
Đúng là chán sống!
Một lúc sau xe cảnh sát cũng đã tới.
Tần Lam dẫn người lao vào trong.
Nhưng khi vào thì cô phát hiện toàn bộ người của cả ba gia tộc cũng có mặt ở đây, hơn nữa còn gặp lại kẻ chuyên gây chuyện!
“Đưa đi đi!”, Mạc Phong phất tay trầm giọng.
Mấy viên cảnh sát lập tức lao tới.
“Này! Tôi mới là đội trưởng! Vậy mà mấy người lại nghe anh ta!”, Tần Lam chống nạnh tức giận.
Một thanh niên đeo kính quay đầu cười bất lực: “Hầy, là người một nhà mà đội trưởng!”
“Ai cùng một nhà với anh ta chứ! Còng tay bọn họ lại cho tôi!", cô trừng mắt tức giận hừ giọng.!Mạc Phong ngáp ngắn ngáp dài gọi Thương Hồng: “Đi thôi, đi về nào!”
Thương Hồng giống như một con thỏ nhỏ chạy tới: “Vâng!”
Cô còn ôm chặt cánh tay của Mạc Phong như sợ anh sẽ chạy mất.
“Có phải sau này em có thể ở bên cạnh anh rồi không?”, Thương Hồng khẽ hỏi.
Cô rất sợ Mạc Phong đuổi cô đi.
Như vậy cô sẽ trở thành vô gia cư mất.
Dù biết anh đã có vợ chưa cưới nhưng cũng không sao, chỉ cần duy trì một mối quan hệ kiểu khác là được, là kiểu luôn ở bên cạnh anh, khi anh gặp nguy hiểm thì sẵn sàng hi sinh.
Mạc Phong vuốt tóc cô với vẻ cưng chiều: “Nếu em chịu!”
“Em chịu, đương nhiên là em chịu!”
“…”
Thương Hồng nào còn bộ dạng của người phụ nữ mạnh mẽ nữa, mà cô giống như viên kẹo ngọt ngào.
Khi Mạc Phong định đưa Thương Hồng rời đi thì bỗng nhớ ra một chuyện bèn nhìn Tần Lam: “Phải rồi, cô còng họ lại, ngày mai sẽ có người tới đưa đi!”
“Ai vậy?”, cô hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Tới lúc đó cô sẽ biết!”
Nói xong anh bèn ôm Thương Hồng đi về phía chiếc Ferrari.
“Hôm nay anh thật ngầu!”, THương Hồng ngẩng đầu nhìn anh với vẻ si mê.
Mạc Phong nhướn mày: “Khen anh