Đúng lúc này, sau lưng Mạc Phong có tiếng bước chân đi tới, Trương Phong từ trên cầu chạy lon ton chạy đến.
"Anh Mạc, tôi đến cứu anh đây!”
Lạch cạch!
Do chạy nhanh quá nên chân phải hắn giẫm vào dây giày bên trái và ngã lộn tùng phèo.
Chiếc la bàn rơi xuống đất lăn một vòng đến trước mặt lão đạo sĩ.
"La bàn Tử Kim? Hóa ra là người đồng đạo, chẳng trách có thể phá được trận pháp của tôi.
Xem ra Giang Hải cũng không phải chỉ toàn kẻ vô dụng nhỉ!”
Mạc Phong quay đầu lại nhìn Trương Phong, tức giận nói: "Mẹ kiếp! Cậu đến đây làm trò cười đấy à? Có kẻ xuất hiện kiểu như cậu hay sao? Sau này đừng có nói là đi theo tôi lăn lộn đấy nhé, mất mặt quá!” “Hi hi, ngại quá cơ, lần đầu tiên học đòi tỏ vẻ ngầu như anh Mạc, nhưng hơi bị kích động quá, lần sau nhất định sẽ không thế nữa!”, Trương Phong đứng lên khom lưng cười ngây ngô.
Thật chịu gã này luôn, đúng là ngu ngốc đến mức đáng yêu.
Lão đạo sĩ nhặt chiếc la bàn Tử Kim lên cười khẩy nói: “Thứ này hay đó, tôi muốn nó!”
"Này! Đồ của tôi mà ông nói muốn là muốn hay sao? Cho dù tôi có đưa cho ông thì ông cũng không mang đi được đâu!”, Trương Phong khịt mũi, hai mắt đanh lại, đôi đồng tử vàng lại mở ra: “Phong hậu kỳ môn, đoái tự môn, loạn kim thác!”
Vút!
Thân hình chuyển động.
Nhanh quá!
Giống như một cái bóng!
Nhưng quay đầu nhìn lại, cơ thể của Trương Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, vậy thứ vừa ra ngoài chính là...linh hồn?!Mạc Phong chợt thắc mắc không biết có phải anh chàng này vượt ngục ra ngoài hay không?
Lão đạo sĩ lập tức lấy ra một lá bùa, ánh sáng vàng xuất hiện, cái bóng lại quay trở lại cơ thể của Trương Phong.
Những cuộc chiến đấu giữa các đạo sĩ có thể được gọi là những cuộc chiến đấu thần tiên!
"Anh Mạc! Ở đây giao cho tôi, anh đi trước đi, trước giờ tôi vẫn chưa có cơ hội thể hiện, hôm nay hãy để tôi chứng minh thực lực của mình đi!”, Trương Phong rùng mình, thở ra một hơi dài.
Không ngờ tên này cũng nghĩa khí lắm, nhưng sao Mạc Phong có thể để hắn ở đây một mình được: "Đừng đùa nữa, ngay cả tôi cũng khó lòng đối phó dễ dàng với họ, hơn nữa trên người họ có bảo vật rất lợi hại, cậu đánh không lại họ đâu!”
"Nếu thêm tôi nữa thì sao?”
Lúc này, trên dây cáp cầu, Bạch Doanh đang dựa nhẹ vào sợi xích sắt.
Mạc Phong không khỏi sửng sốt kêu lên: “Sao cô lại ở đây?”
"Tôi thấy tên này bỏ đi một cách bí hiểm nên tôi đi theo.
Tôi nói này, anh cũng kém cỏi quá đấy, có hai ông chú mà cũng không xử lý được à?”, cô ta bật nhảy lên không trung và nhẹ nhàng đáp xuống cầu: “Không phải anh vẫn nói anh không nuôi người làm biếng sao? Nếu tôi không chứng minh thực lực với anh, anh còn tưởng là tôi chỉ biết ăn thôi đấy! Mau đi đi, đưa cô gái trong xe về trước đã rồi nói!”
"Hai người ổn thật chứ? Thế này đi, cô đưa cô ấy về, chỗ này giao cho tôi và Trương Phong!”
"Anh bị thương rồi thì về nhà mà nghỉ ngơi cho đàng hoàng, vừa rồi họ đã ức hiếp anh như thế nào thì giờ tôi sẽ giúp anh bắt nạt lại họ như thế!”
"..."
Sao nghe câu này cứ thấy kỳ kỳ thế nhỉ? Một thằng đàn ông như mình mà lại phải để một cô gái bảo vệ sao?
Chết tiệt, thế này còn cần mặt mũi nữa hay không đây?
“Tôi… tôi chỉ là trúng trận pháp của họ thôi!”, Mạc Phong vội vàng giải thích.
Nếu từ bỏ vò rượu này, anh hoàn toàn nắm chắc có thể trốn thoát được.
Nếu như hai người này rất muốn có được bình rượu này, anh càng không thể họ dễ dàng