Người ở trong cuộc không bao giờ sáng suốt bằng người ngoài cuộc.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Từ Mậu Thịnh đã nhìn ra được những tính toán của anh, đó cũng là lý do tại sao người ta coi ông ta là một con cáo già.
“Ý bố là anh ấy muốn mượn dược liệu để lôi kéo tạo dựng thế lực của riêng mình?”, Từ Giai Nhiên hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Đây đương nhiên cũng là một phương pháp rất hay, không chỉ Mạc Phong là người được lợi, mà cả ba gia tộc lớn ở Giang Hải cũng đều được lợi.
Tất cả mọi người đều biết dược liệu của nhà họ Diệp là tốt nhất ở Hoa Hạ, ở tỉnh Ba Du cũng chỉ có Giang Hải mới có được quyền đại lý, hơn nữa còn là ba quyền đại lý cấp hai.
Đây là điều nhiều người thậm chí không dám nghĩ tới, vì vậy sau khi nghe được thông tin, rất nhiều gia tộc đều đã đến Giang Hải.
E rằng tối nay nhất định sẽ có nhiều gia tộc có mặt tại buổi đấu giá dược liệu.
Đương nhiên, Từ Mậu Thịnh cũng hy vọng thực lực của Mạc Phong sẽ ngày càng lớn mạnh, để sau này có thể thu được nhiều lợi ích hơn nữa.
Không chỉ nhà họ Từ, mà nhà họ Mộ Dung và nhà họ Châu cũng đang chuẩn bị cho buổi đấu giá dược liệu tối nay.
Buổi tối, tại câu lạc bộ “Quá Giang Long”.
Một thanh niên tóc vàng và một người đàn ông trung niên bước xuống xe, sải bước lên trên.
Đó là hai bố con nhà họ Vạn đến từ thành phố Kiềm Giang.!Người thanh niên trẻ với mái tóc màu vàng tên là Vạn Thanh Vân, còn người đàn ông trung niên này chính là bố hắn – Vạn Phúc Lộ, cũng là người nắm thực quyền của nhà họ Vạn.
"Câu lạc bộ Quá Giang Long! Ha ha, cái tên khá hay đấy, câu lạc bộ này của nhà họ Châu à?", Vạn Thanh Long nhìn tấm biển rồi cười giễu cợt.
Nhà họ Vạn ở Kiềm Giang và nhà họ Châu ở Giang Hải có mối quan hệ làm ăn với nhau, trong mắt họ, nhà họ Châu đã là một gia tộc lớn hùng mạnh ở Giang Hải rồi.
Nhưng Vạn Phúc Lộ lại kéo cánh tay hắn và trầm giọng nói: "Lát nữa đừng có ăn nói linh tinh.
Nghe nói ông chủ của câu lạc bộ này thậm chí nhà họ Châu cũng không dám dây vào đâu.
Chúng ta đến để mua dược liệu, lát nữa con xem thôi là được!”
Người con trai này của ông ta suốt ngày không có việc gì làm, ngoài việc chơi đùa với phụ nữ ra thì hắn không có mong cầu gì hơn.
Đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng hắn chỉ biết ăn chơi nhảy múa, từ sáng đến tối chơi bời nhàn rỗi.
Không ít người cùng tuổi đã gặt hái được sự nghiệp to lớn, chỉ có hắn vẫn cứ gặm nhấm ở nhà.
"Coi bố nói kìa, con là loại người chuyên gây ra tai họa cho bố sao? Hơn nữa ở tỉnh Ba Du này còn có nhân vật nào to hơn nhà họ Châu nữa chứ, bố đừng có đùa!”, Vạn Thanh Vân ngoáy mũi cười khẩy nói.
Lần này ông ta đặc biệt dẫn theo con trai mình để cho hắn được ra ngoài mở mang tầm mắt, vậy nên ông ta tuyệt đối không để cho hắn gây tai họa.
Hơn nữa đây là Giang Hải chứ không phải Kiềm Giang.
Giang Hải được coi là một đô thị lớn quốc tế hóa, còn Kiềm Giang chỉ là một thành phố thậm chí còn không có đường sắt hạng nhẹ.
Ở thành phố nhỏ loại năm đó, nhà họ Vạn cũng được coi là có chút tiếng tăm, nhưng ở Giang Hải thì họ chẳng là gì cả.
Bước vào đại sảnh họ thấy đã có nhiều người lục đục kéo nhau đến rồi.
Tất cả đều nhận được một email bí ẩn thông báo rằng có một cuộc đấu giá dược liệu ở Giang Hải, hơn nữa còn là những dược liệu quý hiếm.
Nhưng không ai biết người đứng ra tổ chức là ai, có người cho là nhà họ Châu nên không ít gia tộc đều là vì nhà họ Châu mà đến đây.
Cũng có người cho rằng đó là nhà họ Từ hoặc