Thực ra đã nhiều lần Tống Thi Vũ muốn đưa mẹ đi.
Vì người trong nhà luôn phản đối, không coi mẹ ra gì, chỉ coi như là công cụ để uy hiếp Tống Thi Vũ.
Nhưng mẹ cô không chịu rời khỏi nhà họ Tống.
Với năng lực hiện tại của mình, nuôi mẹ không phải là vấn đề đối với cô.
Giờ về nhà họ Tống, cô không chỉ bị coi là công cụ để họ đạt được lợi ích mà còn bị đối xử như thế này.
Hàng ngày ngủ trong phòng của nhân công, hơn nữa những người khác cũng đối đầu với hai mẹ con họ.
Họ thường đẩy hai người ra ngoài, tới tận tối khuya mới dám lẻn vào ngủ.
Tống Thi Vũ còn trẻ nên chịu đựng được.
Nhưng mẹ của cô tuổi đã cao, cơ thể mỗi lúc một kém, không còn như xưa nữa, chỉ cần bị trúng gió nhẹ là sẽ bị bệnh rất lâu.
“Mẹ, sao chúng ta phải ở đây chịu uất ức chứ? Nếu lúc trước mẹ đi theo con thì tốt biết mấy.
Giờ muốn đi cũng không được!”, cô cúi đầu nghẹn ngào.
Nhớ lại cuộc sống ở Giang Hải.
Dù thi thoảng có cãi nhau với Mạc Phong thì vẫn có thể đi shopping với Mục Thu Nghi.
Như vậy mới là cuộc sống.
Nhìn bộ dạng của cô bây giờ, mới quay về được gần một tháng mà ra khỏi cửa là một đám vệ sĩ theo đuôi.
Người không biết còn tưởng là bảo vệ cô, nhưng thực ra là vì sợ Tống Thi Vũ bỏ chạy.
Bởi vì cô không có địa vị ở nhà họ Tống mới khiến tất cả mọi người dám ức hiếp cô như vậy.
Mẹ của Tống Thi Vũ khẽ lắc đầu: “Bố con yếu đuối, mẹ sợ ông ấy cũng bị ức hiếp tới mức không dám nói cho ai.
Dù vậy chỉ cần hàng ngày được nhìn thấy ông ấy cũng đã đủ rồi.
Rời khỏi nhà họ Tống chúng ta có thể đi đâu được chứ?”
“Đi Giang Hải ạ! Con có bạn ở Giang Hải.
Chúng ta tới đó sống chắc chắn sẽ tốt hơn ở đây.
Bố có người phụ nữ khác.
Nếu ông thật sự có lòng thì đã không bắt chúng ta phải ở đây chịu khổ như thế này.
“Câm miệng! Đó là bố của con, không tới lượt con phán xét, nếu không phải ông ấy lên tiếng với ông nội thì con có được ra nước ngoài không?”!“…”
Chuyện này thì Tống Thi Vũ thừa nhận rằng đúng là nhờ có nhà họ Tống giúp đỡ về tài chính nên cô mới có thể đi du học ở châu Âu và quen Mục Thu Nghi.
Nếu không thì sao có những câu chuyện xảy ra sau đó.
Nhưng đâu rồi cũng vào đó cả thôi.
Sinh cô ra nhưng lại không có trách nhiệm làm bố.
Vậy thì cho đi nước ngoài du học không phải là điều đương nhiên sao?
Vậy mà mẹ cô lại cứ tưởng đó là ân huệ lớn lao!
Hai mẹ con cứ ngồi trong sân rửa bát như thế, không làm xong thì đến cơm cũng không có mà ăn.
…
Đêm khuya.
Tại biệt thự Nam Sơn.
Mạc Phong vẫn chưa ngủ.
‘Anh Hai’ nằm bên cạnh một cách ngoan ngoãn.
Đầu lọc thuốc lá vứt đầy đất, thường là hút được một nửa đã ném đi.
Cho tới khi anh lấy hộp thuốc ra thấy không còn điếu nào thì mới thở dài vứt cả vỏ hộp.
“Hay là hút của em?”
Có tiếng bước chân từ