Hai người nhìn nhau, Bạch Như Nguyệt phụt cười
“Cậu có kinh nghiệm kinh doanh thật đấy nhỉ, làm bảo vệ thôi thì thiệt cho cậu quá.
Hay là ở chỗ tôi làm quản lý, lương một năm bảy con số!”
Mạc Phong thầm tính toán, lương bảy con số thì ít nhất cũng phải vài triệu tệ.
Vài triệu tệ một năm đối với Bạch Như Nguyệt chỉ cần kiếm một ngày là đủ.
Thế nhưng anh chỉ cười thản nhiên: “Thật vinh hạnh được cô Bạch đánh giá cao, nhưng với người phàm tục như tôi thật sự không xứng đáng làm việc ở đây đâu, thôi bỏ đi!”
“Được! Đúng là chỗ của tôi hơi nhỏ, sao có thể giữ được đồ đệ của đạo trưởng Quỷ Cốc.
Thế nhưng tôi vẫn giữ chỗ cho cậu, nếu sau này không có nơi nào để đi thì có thể tới tìm tôi!”, Bạch Như Nguyệt cười dịu dàng, trông vô cùng rạng rỡ: “Phải rồi, rời khỏi Nam Đô cậu định đi đâu?”
“Tôi định đi duyên hải một chuyến!”, Mạc Phong cười với vẻ bình thản.
Cô ấy chậm rãi bước tới với vẻ nghiêm túc: “Tới duyên hải? Làm gì?”
“Đón một người quay về!”
“Phụ nữ à?”
Mạc Phong chỉ cười lắc đầu hướng ra bờ sông: “Đúng vậy!”
“Bạn gái à?”
“Bạn thôi!”!Bạch Như Nguyệt không hỏi thêm.
Một lúc lâu sau mới quay qua mỉm cười: “Nợ cậu một món ân tình, nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, duyên hải cũng có thực lực của nhà họ Bạch chúng tôi!”
Anh quay đầu lại.
Thế cục vùng duyên hải không ổn định như vùng nội địa.
Vậy mà nhà họ Bạch vẫn có thể mở rộng thế lực của mình ra đó thì đúng là thế lực của họ không đơn giản như những gì người ngoài vẫn nhìn thấy.
Thậm chí là khủng khiếp!
Duyên hải chia làm hai, một phần Bắc, một phần Nam!
Thành phố Long Môn vừa hay bị kẹp chính giữa, thuộc khu vực phát triển tự do.
Vì vậy ở đó, địa vị của nhà họ Lục vượt xa nhà họ Bạch.
Vốn dĩ đó là vùng xa chính phủ, nhà họ Lục cũng đã tồn tại ở đó hàng trăm năm, dù sức ảnh hưởng của nhà họ Bạch có lớn tới đâu thì cùng lắm cũng chỉ đủ để khiến những gia tộc khác không dám đối đầu với họ mà thôi.
“Cảm ơn nhé! Nhưng thôi, tôi có thể ứng phó được!”, anh phất tay khẽ cười.
Hai người đi dạo một hồi bên bờ sông rồi mới quay về.
Đương nhiên Mạc Phong không về cùng Bạch Như Nguyệt.
Trước đó là vì tức Tư Đồ Yên, hơn nữa còn bị cô gái này lừa kéo đi.
Nếu không phải nể Bạch Như Nguyệt thì Mạc Phong đã bỏ đi ngay từ lúc bị bố cô chế giễu rồi.
Chẳng còn cách nào khác, người ta là hào môn, còn anh thì sao? Chỉ là một tên tiểu tốt vô danh lông chưa rụng sạch!
Tư Đồ Yên thì khác, tuổi trẻ tài cao, phía trên là vầng hào quang gắn mác cậu chủ Tư Đồ.
Mạc Phong đương nhiên không thể bằng những người sinh ra đã ở vạch đích như vậy, và cũng không thể trách những người khác khi họ tỏ ra cung phụng Tư Đồ Yên được.
Sự đời là vậy, trên bàn có đặt vài chiếc ly thì người ta sẽ kính rượu người có tiền trước.
Muốn đứng trên đầu người khác thì cũng phải đè cổ được hàng nghìn người.
Mạc Phong tìm một khách sạn rồi quay người bước vào.
Bạch Như Nguyệt đứng bên đường nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
“Chú Long, ra đi!”
Một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn đứng sau một gốc cây gần đó bước ra.
Ông ta chính là vệ sĩ của Bạch Như Nguyệt – Long