Người đàn ông mặc áo trắng bay bật ra phía sau, ôm ngực họ khụ khụ vài tiếng: “Khụ khụ! Mày…sao có thể biết cái nào là thật, lẽ nào mắt mày…”
“Hừ hừ, đồ ngốc! Trước mặt cao thủ thực thụ thì một chút thủ thuật đó là cái đinh gỉ gì! Nghe tiếng gió kéo theo khi di chuyển đủ để biết đối phương đang ở đâu rồi! Tư Đồ Yên cũng thật là, nuôi một lũ phế vật!”, Mạc Phong vác hộp đàn lên vai và cười lạnh lùng.
Ngay sau đó anh giơ ngón tay cái về phía chiếc xe màu xanh đang đỗ ở ngã tư.
Tư Đồ Yên ngồi trong xe tức giận đập vô lăng: “Một lũ ăn hại, bị mấy đứa làm mất hết cả mặt! Bao nhiêu người mà bị một thằng chơi như chơi chó! Đúng là mình đã khinh thường thằng cha này thật!”
Khi Tư Đồ Yên đang tức giận thì điện thoại đổ chuông.
“A lô?”
“Cậu chủ, hắn bỏ chạy rồi, chúng ta có đuổi theo không?”
“Cái lũ đần này, còn chưa đủ mất mặt sao? Thu dọn rồi cút về ngay, ngoài ra làm hỏng công trình công cộng nào thì nhớ mà bồi thường! Tự lấy tiền của mình mà bồi thường!”
“Vâng…”
Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng cung kính rồi tắt máy.
Nhiệm vụ lần này không những không hoàn thành mà còn bị Mạc Phong vờn tới vờn lui, khiến người mất mặt nhất là Tư Đồ Yên!!Dù gì cũng là nhân vật tầm cỡ ở Yến Kinh, vậy mà dẫn theo bên mình toàn là phế vật!
Trời tờ mờ sáng.
Bầu trời cũng dần hiện ra màu trắng như bụng cá.
Dù không nhìn thời gian thì Mạc Phong cũng biết đã tầm năm giờ.
Anh vác hộp đàn đi thong dong trên đường.
Nam Đô cách thành phố Long Môn ở duyên hải khá xa, ít nhất là không có xe lửa đi thẳng tới.
Anh đặt vé bay buổi sáng, chuyến hơn sáu giờ.
Anh tìm vị trí sân bay bằng điện thoại.
Tới sân bay tại trung tâm Nam Đô còn ba, bốn mươi kilomet nữa.
Anh còn một tiếng đồng hồ.
Thời gian không quá gấp gáp đối với anh.
Nhưng anh đi bộ lâu như vậy mà không thấy một chiếc xe tắc xi nào.
Bíp bíp!
“Cậu có đi xe không?”
Có tiếng còi từ phía sau vọng tới.
Mạc Phong quay lại nhìn chỉ thấy một chiếc xe Mercedes đang đỗ ở phía sau.
Anh liếc nhìn bàn tay người đàn ông trung niên theo thói quen.
Ngón trỏ có vết chai.
Người này từng dùng súng!
Từ riêng thông tin này thôi đã khiến Mạc Phong phải chau mày rồi bật cười thản nhiên: “Khỏi phiền chú, quay về nói với Tư Đồ Yên, giờ ông nội có chuyện cần xử lý, nếu muốn gây rắc rối thì đợi tôi quay về tôi chơi cùng!”
“Cậu hiểu lầm rồi! Tôi không phải người của nhà Tư Đồ!”
Mạc Phong khẽ nghiêng đầu cười xùy: “Chú không phải là người của nhà Tư Đồ! Vậy là người của nhà ai? Đừng nói với tôi chú chạy xe kiếm tiền, như vậy tôi càng không tin”.
Người có thể lái Mercedes làm gì có ai chạy xe kiếm ăn, hơn nữa còn sáng sớm như thế này.
Lúc này người ta vẫn còn đang nằm mơ trên giường kia kìa.
“Tôi tên là Long Hưng Điền, là vệ sĩ của cô Bạch!”
Anh chau mày khẽ cười: “Lúc trước tôi cứ cảm thấy có ai lén lút theo dõi tôi, là chú phải không?”
Lúc đánh nhau với người đàn ông mặc áo trắng,