Hai ngôi chùa cách nhau một kilomet, ngọn núi đối diện rõ ràng dốc hơn ngọn núi bên này, đường đi cũng nguy hiểm hơn.
Suýt nữa thì Tư Đồ Yên trượt chân ngã xuống.
“Cậu chủ cẩn thận!”, một người đàn ông lực lưỡng lập tức kéo tay anh ta và kêu lên.
Đường đi toàn sỏi đá, độ dốc đã vượt quá sáu mươi độ.
Lên núi mà cảm thấy khó như việc lạy ba cái, dập đầu chín cái vậy.
“Còn bao xa nữa?”, Tư Đồ Yên sầm mặt, trầm giọng hỏi.
Tên đàn em nhìn lên trên đỉnh núi khẽ nói: “Có lẽ chúng ta mới leo được một nửa, vẫn còn một nửa đường nữa!”
“Vẫn còn một nửa cơ à? Leo cả tiếng đồng hồ rồi mà mới được một nửa thôi sao?”
“Vâng cậu chủ.
Nếu cậu mệt thì để tôi cõng cậu nhé?”
“…”!Nói xong người đàn ông lực lưỡng định quỳ xuống nhưng Tư Đồ Yên vội vàng từ chối.
Lúc trước anh ta đốt hương mãi không cháy, bị nói là không đủ lòng thành, nếu giờ leo núi mà bắt người khác cõng thì có lẽ bài học vừa rồi cũng như không.
Đến khi đó lại chẳng thể hỏi ra được điều gì.
Ngốn mất hai tiếng đồng hồ mới lên tới đỉnh núi.
Ngôi chùa Huyền Thiên trước mặt thật sự kém xa so với chùa Bạch Mã.
Đến cả tường bao quanh cũng bị đổ sụp, hơn nữa chẳng có ai chăm lo hương hỏa, đến cả nến đặt trên bệ cúng bái cũng có vẻ như được đốt từ lâu lắm rồi.
Bốn bề cỏ mọc um tùm.
Rõ ràng ngôi chùa này bị bỏ hoang.
Tư Đồ Yên đẩy cánh cửa khép hờ, bỗng anh ta đứng ngây người.
Vị hòa thượng vô danh đang đứng quét sân bên trong.
Ông ta chẳng buồn ngoái đầu lại, chỉ khẽ nói: “Tới rồi à?”
“Chuyện này…đại sư tới kiểu gì vậy? Sao tôi không nhìn thấy? Lẽ nào giữa hai ngọn núi này có đường tắt sao?”, Tư Đồ Yên hỏi với vẻ khó hiểu.
“Trong lòng có Phật thì núi ắt có đường!”
“…”
Tư Đồ Yên chau mày.
Rõ ràng là có đường tắt mà lại bắt bọn họ trèo hai tiếng đồng hồ.
Có phải là cố tình hành hạ họ không?
“Chúng tôi đã leo từ chùa Bạch Mã sang chùa Huyền Thiên, đại sư đã có thể nói chuyện với tôi chưa?”
Vị hòa thượng vô danh liếc nhìn đám đàn em của anh ta và khẽ phất tay: “Những người bên cạnh lui ra!”
“Mọi người ra ngoài đi!’, Tư Đồ Yên trầm giọng.
Đám đàn em lập tức lui ra ngoài.
Bọn họ cũng đang muốn nghỉ ngơi.
Mới sáng sớm đã bắt leo lên hai ngọn núi cao cũng đủ phê lắm rồi.
Đến cả đám đàn ông lực lưỡng như họ mà còn mệt tới mức thở như trâu thì một người vốn chân yếu tay mềm được nuông chiều như Tư Đồ Yên càng không cần phải nói.
Nếu lần này mà vị hòa thượng vô danh còn không nói nữa thì có lẽ Tư Đồ Yên sẽ phát điên lên mất.
Rõ ràng là anh ta đã tới giới hạn của sức chịu