Ba môn phái này tương khắc với nhau đã trở thành một điều hết sức bình thường.
Nếu mà mối quan hệ của họ hòa hợp thì có lẽ chư tử bách gia sẽ cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Đương nhiên có thể xuất hiện mối quan hệ thân mật ngấm ngầm, nhưng tuyệt đối không có chuyện ba đại môn phái hòa hợp làm một.
Giống như mèo và chuột, có đôi khi hòa hợp rất tốt nhưng phần lớn khi đụng độ là sẽ vờn đuổi nhau.
“Tao đã quản việc này thì chứng tỏ tao không sợ mày.
Có thể mày có Nam Khương chống lưng, hoặc là Tương Tây nhưng tao cũng có cả núi Long Hổ.
Đánh tới mức lưới rách cá chết cũng chưa chắc đã thua!”, Trương Phong nói với giọng điệu không nhượng bộ.
Điều này khác hoàn toàn với vẻ yếu ớt, không dám nói to của hắn trước đó.
Anh nghi ngờ không biết có phải người đứng trước mặt là Trương Phong hay không.
Lúc mới gặp, anh còn tưởng đây chỉ là một gã học được mấy chiêu ba xàm, nào ngờ hắn lại xuất thân từ môn phái nổi tiếng.
“Lùi lại! Cái thằng này! Hôm nay tôi phải dạy dỗ cậu ta một bài học mới được!”, Mạc Phong đứng dậy và vặn cổ khởi động.
Anh đặt kiếm Tàn Uyên xuống đất, đôi mắt rực lửa nhìn về phía trước.
Không dạy dỗ Vưu Giai Hàng thì hắn lại tưởng anh là cục bông gòn thích bóp sao thì bóp.
Trương Phong thấy vậy bèn nói với vẻ lo lắng: “Anh Mạc, tôi không nghi ngờ khả năng của anh, chỉ có điều tên này quá giảo hoạt, anh cẩn thận không bị trúng trùng!”
“Ha ha, cậu hỏi hắn xem! Nếu có thể cấy trùng thì tại sao còn không ra tay đi?”, Mạc Phong nhếch miệng cười lạnh lùng.
Nếu có thể cấy trùng thì gã này đã không lựa chọn việc sử dụng một thi thể phụ nữ để ra tay.
Lúc trước Bạch Doanh nói rằng máu của anh khá đặc biệt, trùng độc mà xâm nhập vào chỉ có nước chết.!Ban đầu anh không tin nhưng khi chữa bệnh về hệ miễn dịch cho em gái của Bạch Như Nguyệt thì anh đã kiểm tra đúng là như vậy.
Máu thuần dương khắc chế được đám trùng độc.
Nghĩ vậy, Mạc Phong thầm trách mình, nếu anh có thể khắc chế đám trùng thì chẳng phải cũng có thể khắc chế được thi thể cô gái đó hay sao?
Đúng là cứ cuống lên là quên mất!
Khuôn mặt tinh tế của Vưu Giai Hàng bỗng tối sầm lại.
Hắn lập tức sử dụng sáo.
Mạc Phong bộc phát nội khí dưới chân ra ngoài, cơ thể anh khẽ phát ra ánh sáng màu vàng.
“Thiên Cương Chính Khí!”, Trương Phong đứng bên cạnh kinh hãi hô lên, rõ ràng là hắn nhận ra.
Tiếng sáo thổi một hồi lâu.
Trương Phong bịt tai nãy giờ.
Còn Mạc Phong không hề bịt tai cũng không có phản ứng gì.
Vưu Giai Hàng bỗng ngây người, hắn còn tưởng cây sáo của mình bị hỏng: “Chuyện gì vậy! Sao chú Nhiếp hồn lại không có tác dụng?”
“Ha ha! Nhìn xem đây là gì nào?”, Mạc Phong vừa nói vừa lấy từ trong lỗ tai ra hai miếng bọt biển nho nhỏ.
Vụt!
Vừa dứt lời, anh không đợi Vưu Giai Hàng kịp phản ứng đã dùng tốc độ của điện xẹt đấm thẳng vào vùng bụng của hắn.
“Á!”
Cùng với tiếng kêu la thảm thiết, cơ thể của Vưu Giai Hàng bay bật ra phía sau.
“Tốc độ nhanh quá!”
Cú đấm khiến hắn bắn dội ngược lại trong không trung.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp điều chỉnh phương hướng thì lại có âm thanh vang lên từ phía sau.
Mạc Phong cũng không biết anh đã lao tới phía sau hắn từ