Mạc Phong đặt hộp đàn xuống đất: “Tới đi! Nói nhiều vô ích, chuyện của giang hồ còn đầy ra, tôi còn vội đi!”
“Xông lên!”, Viên Bá Thiên tức giận gầm lên.
Lúc này, cả đám lao lên như ong vỡ tổ.
Mấy chục người xông về phía Mạc Phong và Trương Phong.
“Thái thượng chân quân, đạo khí trường tồn, Thần Quỷ vô hình, giáng thiên diệt địa! Cấp cấp như luật lệnh, Địa Sát lệnh!”, tấm bùa giấy trong tay Trương Phong bay lên.
Ngón tay hắn lập tức kết ấn tạo thành ánh sáng màu nhạt.
Ầm!
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, không ít người có cảm giác đất như lún xuống ôm lấy chân họ, khiến họ bất động.
“A…!”
Trương Phong xông lên trước, một cú đá tung ra đạp bay một tên.
Thực ra hắn nương tay lắm rồi.
Với tình huống như thế này chỉ cần hắn hét lên một chữ ‘Phá’ là chân của đám người đang bị lún bởi bùn đất kia sẽ lập tức bị nứt ra ngay.
Nếu dùng đạo thuật để giết đám ác quỷ oan hồn thì hắn không do dự, nhưng dùng để giết người thì đúng là làm trái ý trời.
Vì vậy những lời Trương Phong vừa nói ra sợ rằng sẽ phải chịu sự trừng phạt của ông trời mất.
Cùng lúc này, một bộ phận khác lao về phía Mạc Phong.
Một người dù lợi hại tới mức nào thì hai nắm đấm cũng khó mà địch nổi bốn nắm đấm.
Ầm!
Một giây trước anh còn đánh bay người, nhưng một giây sau bỗng cảm thấy lưng đau nhói.
Anh phun ra một ngụm máu tươi.
Thanh kiếm trong tay Hồng Sinh đã đâm vào người anh.
“Đồ đê tiện! Có giỏi thì đánh trực diện đi!”, Mạc Phong quay đầu lại tức giận gằn giọng.
Đúng lúc này.
“Anh Mạc cẩn thận!”
Bỗng nhiên giọng nói của Trương Phong từ phía sau truyền tới.
Lão đạo sĩ đang vung roi kinh lôi trong tay về phía ngực anh.
“Thiên địa huyền hoàng, thiên binh phong sơn, thần hữu vô địch thường, thiên lệnh vô ngập ngập! Cấp cấp như luật lệnh, Phong Thần Lệnh! Phá!”
Cùng với tiếng thét đầy tức giận, sắc mặt lão đạo sĩ tái mét.
Uy lực của Phong Thần Lệnh lớn hơn