Tống Thi Vũ lúc này đang buồn bực bỗng bật cười thành tiếng, cô ấy vươn tay nhéo mạnh eo anh: "Đã lúc nào rồi mà anh còn bông đùa như thế.
Lần này chúng ta chết chắc rồi! Nhưng cũng tốt, có thể chết cùng anh dù sao cũng tốt hơn là chết một mình, ít nhất trên con đường Hoàng Tuyền còn có anh bầu bạn!”
"Này này này, cô có thể đừng nói một cách tiêu cực như vậy được không? Tôi còn chưa muốn chết đâu! Hơn nữa tôi còn chưa ngủ với cô, sao có thể bỏ mạng ở nơi này chứ?”, Mạc Phong bật cười đầy xấu xa, nói.
Thật ra nói cho cùng, cũng không phải anh không để ý tới Tống Thi Vũ.
Nhưng nếu thật sự để ý thì đã có mấy lần anh có thể tung chiêu rồi, nên dáng vẻ ngả ngớn này của anh chủ yếu là muốn cô thả lỏng một chút, đừng có căng thẳng thần kinh như vậy.
Nhưng trong lòng Tống Thi Vũ, dù đây có phải là trêu đùa hay không, dù Mạc Phong thực sự chỉ muốn ngủ với cô ấy, một người đàn ông có thể liều mạng, đối đầu với sóng gió để ngủ với cô ấy, cho anh lần đầu tiên cũng đáng!
“Chỉ cần chúng ta có thể sống sót thoát ra ngoài, tôi cho anh tuỳ ý xử lý đấy!”, cô ấy lau giọt nước mắt còn vương đôi mắt sưng đỏ, thẳng thừng nói.
Mạc Phong không khỏi hỏi lại: "Thật á?"
"Đương nhiên là thật rồi! Tôi đã nói dối anh bao giờ chưa!"
"! "
Anh không khỏi cười thầm, mẹ chứ cô lừa tôi ít lắm đấy?
Tống Thi Vũ nhìn thấy Mạc Phong vừa lái xe, vừa lấy điện thoại di động ra và liên tục gõ gì đó, không nhịn được mà hỏi: "Anh đang gọi người giúp sao?"
Thực ra cô