“Thằng chân đất lại sợ thằng đi giày sao, nếu mà liều mạng thì các người cũng khác gì chán sống!”, Mạc Phong hít một hơi thuốc, búng đầu lọc trong tay khẽ hừ giọng.
Không ít người nhận ra kiếm Tàn Uyên mà anh đang cầm trong tay.
Một người đàn ông trông có phần cuồng ngạo cười lạnh lùng: “Ha ha, hai mươi năm không gặp, kiếm Tàn Uyên lại tái xuất rồi.
Bảo bối này mà nằm trong tay cậu thì đúng là phí của giời! Hay là đưa cho tôi đi!” Nói xong, người đàn ông lao đi như một mũi tên, tốc độ nhanh tới mức có thể cảm nhận được luồng sát khí sắc bén như từ bốn phía dội tới.
Anh đẩy Tống Thi Vũ xuống bên dưới lốp xe Audi.
“Trốn đi!”, Mạc Phong khẽ kêu lên.
Ngay sau đó anh xoay vòng thanh kiếm trong tay và lao về phía người đàn ông kia.
Đồng thời hơn một trăm tên lính cũng lao lên như ong vỡ tổ.
Bóng kiếm di chuyển tạo ra ảo ảnh giống như có vô số đường kiếm được phóng ra.
Mỗi một đường kiếm đều có sức sát thương cực mạnh, cũng như mỗi một nắm đấm túng ra đều có người phải nằm xuống.
Ắt sẽ có người kêu la,