Thấy anh dừng xe lại, chiếc máy bay trực thăng mới chịu hạ đuôi xe xuống.
“Thằng nhóc đừng hòng chạy thoát!’, một người đàn ông từ trong máy bay điên cuồng gầm lên.
Cánh cửa xe được mở ra, một kẻ bước xuống với cây 98K vác trên vai.
Pằng!
Anh vừa lách người thì viên đạn bắn vào cửa sổ.
Vụt!
Đồng thời một cây kim bạc cũng được phóng tới hướng vừa nổ súng đâm thẳng vào cổ tay người đàn ông trung niên đang vác khẩu 98K khiến hắn đau đớn làm rơi nó xuống đất.
“Cô Lục, cô không sao chứ?”, một gã đàn ông đầu trọc lực lưỡng nhìn thấy Lục Ngữ bèn kêu lên.
Nhưng cô chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, chỉ nói giọng thản nhiên: “Tôi không sao!”
Lúc này Lục Ngữ phát hiện ra bộ quần áo của mình toàn là máu, cô ngước nhìn lưng Mạc Phong thấy áo anh ướt đẫm máu tươi.
“Này! Sao anh chảy nhiều màu thế, không sợ chết à?”, cô đứng bên cạnh nhắc nhở.
Mạc Phong không cần quay đầu lại cũng biết Lục Ngữ nói mình.
Anh chỉ phất tay với vẻ ung dung: “Yên tâm, không chết được!”
Tống Thi Vũ bước xuống xe, thấy cả đám người đông như quân Nguyên vây lấy mình bèn lên tiếng: “Các người thả anh ấy đi, tôi sẽ đi theo các người!”
“Xí! Tưởng mình là người nổi tiếng chắc! Ông cụ Lục thích cô là phúc phần của cô, mẹ kiếp còn không biết điều! Với loại con hoang như cô được ông cụ Lục thưởng thức đã là tốt lắm rồi! Cô tưởng cô có thể quay về được thật sao! Nằm mơ đi!”, một người đàn ông đeo kính khoanh tay cười lạnh lùng.
Tống Thi Vũ lập tức á khẩu.
Mạc Phong đặt kiếm Tàn Uyên xuống, trầm giọng nói: “Mày có giỏi thì chửi lần nữa xem!”
Người đàn ông đeo kính phất tay: “Đồ con hoang! Làm sao? Mày dám đánh tao chắc!”
“Tới đi! Chiến đi! Mẹ nó tao đứng đây đấy, mày có giỏi thì động vào!”
“Thằng mặt búng ra sữa bám váy phụ nữ…Ọe!”
“…”
Ầm
Chưa dứt lời thì hắn đã bị đánh bay ra ngoài.
Mảnh kính vỡ ghim vào mắt hắn.
Hắn bị Mạc Phong đấm như muốn lòi cả con ngươi.
Tên đeo kính bay bật ra sau cách đó mấy mét và ngã sõng soài