Trước đây Thường Vân Sam cũng từng nói thanh kiếm này rất linh nghiệm, hơn nữa còn biết nhận chủ!
Nếu thanh kiếm không nhận chủ thì uy lực của nó sẽ tương sinh tương khắc.
Vì vậy, nếu muốn thực sự hiểu được thanh kiếm này, từ lúc khai kiếm bằng máu, lúc nào cũng phải kề kề bên mình để thanh kiếm tự làm quen, thậm chí cả lúc đi ngủ cũng phải mang theo.
Vì vậy, ở gần thanh kiếm bao nhiêu thì sức mạnh phát huy được trong tương lai càng lớn bấy nhiêu!
Tất nhiên, đây là điều mà Thường Vân Sam đã nói với Mạc Phong trước đây, anh chưa bao giờ nghiêm túc thực hiện, nhưng hôm nay mới đột nhiên nhớ ra.
Bởi vì mấy lần anh vung kiếm đều có chút không vừa ý, sức mạnh phóng ra từ trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng.
"Thằng nhãi kia! Đã lúc này rồi mà vẫn còn đánh được nữa.
Xem ra tao thật sự đánh giá thấp mày rồi!", một người đàn ông trung niên để râu nhướng mày, trầm giọng nói.
Khóe miệng Mạc Phong vẫn nhếch lên, để lộ một nụ cười kiêu ngạo khó hiểu: "Sợ rồi thì mau nhường đường cho ông đây, bằng không..."
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy phía trên ngọn cây lóe lên một tia sáng.
Đó không phải là ánh sáng từ đầu lưỡi kiếm, mà là gương! Là kính lúp! Hơn nữa, thứ đen xì nhô ra khỏi ngọn cây chính là họng khẩu súng 98K.
Tuy nhiên, họng súng không nhằm vào Mạc Phong, mà là Tống Thi Vũ!
"Cẩn thận!"
Đoàng!
Tiếng súng vang lên!
Âm thanh vang dội như xé rách bầu trời, không ngừng vang lên liên tục trong rừng cây.
Tách, tách!
Máu không ngừng chảy trên mặt đất, Tống Thi Vũ hoảng sợ nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra thì đã thấy trước mặt có thêm một bóng người.
Cao to dũng mãnh nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Không sao đâu!”, giọng điệu của Mạc Phong rất bình tĩnh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đó.
Nhưng sắc mặt anh