Món đồ gốm từ thời Càn Long có giá hơn ba mươi triệu tệ đã bị ông cụ đập vỡ nát.
“Rác rưởi! Một lũ rác rưởi!”, ông cụ Lục gầm lên: “Bao nhiêu người như vậy mà lại sợ một thằng nhãi sao?” Bảy tám người đứng xếp hàng trong phòng chỉ dám cúi đầu.
“Ông Lục, chúng ta không thể động vào nhà họ Bạch được!”, người đàn ông trung niên để râu cười ái ngại.
Ông cụ Lục vung gậy đánh tới tấp: “Không động vào được à? Sao mấy người không trừ khử thằng nhãi đó trước khi đụng độ với con bé nhà họ Bạch ấy? Đưa cho bao nhiêu súng lẽ nào không biết dùng sao? Bạch Như Nguyệt thì làm sao, đây là duyên hải, là địa bàn của tôi!” “Vừa nãy…khu vực đó không còn thuộc vùng duyên hải nữa…Hơn nữa, nếu không phải vì cô Lục ra tay giúp thằng nhóc đó thì chúng tôi đã giết chết nó từ lâu rồi!”
“Cô Lục! Cô Lục nào?”
“Cô Lục Ngữ!”
Ông cụ Lục lúc đó ngẩn người ra, quay đầu lại nhìn người đàn ông có bộ râu quai nón trầm giọng hỏi: "Không phải con bé đã bị bắt làm con tin rồi sao? Liên quan gì đến nó chứ?!"
Người đàn ông râu quai nón đang định nói gì đó thì người đàn ông râu rậm bên cạnh vội vã kéo ống tay áo của người đó, ra hiệu không nên nói thêm gì nữa.
Trước mắt chưa nói đến việc ông cụ Lục có tin hay không, nhưng chuyện này mà nói ra thì chính là đắc tội với Lục Ngữ.
Mà Lục Ngữ sau này muốn