Cô lại dùng vai đỡ Mạc Phong và bước lên đỉnh núi.
Trương Phong cũng đỡ Mạc Phong bằng vai còn lại.
“Anh…làm gì vậy? Trước đó đại sư đã nói rồi, nhất định bảo tôi phải tự đưa người lên.
Anh mau bỏ ra, chúng ta đã đi tới tận đây rồi đừng để bao nhiêu công sức đổ hết xuống sông xuống biển!”, Tống Thi Vũ vội vàng thúc giục.
Nhưng Trương Phong không hề buông ra mà chỉ đỡ Mạc Phong đi thẳng lên núi Bạch Mã: “Nếu vị hòa thượng đó mà không chữa trị thì tôi sẽ đánh ông ta đến khi chịu chữa mới thôi, cứu một người bằng xây bảy tòa tháp.
Thấy người như vậy mà không cứu thì sau này người ta còn dám tin Phật nữa hay không?” Tống Thi Vũ sững sờ.
Lần này cô không nói gì, vì chỉ cần lên tới đỉnh núi thì dù có phải quỳ xuống cô cũng sẽ nhờ vị hòa thượng đó giúp đỡ.
Cho tới gần ba giờ sáng, trời tạnh mưa, những ngôi sao xuất hiện.
Chùa Bạch Mã lúc này gần ngay trước mắt mà sao Tống Thi Vũ có cảm giác như xa tít chân trời.
“Tới…tới rồi à?” Trương Phong gật đầu.
Hắn lau mồ hôi trán: “Tới rồi!”
Thế nhưng khi hắn vừa quay đầu lại thì đã thấy Tống Thi Vũ đổ người ra phía sau.
“Cô Tống!”
Hắn lao ra như một mũi tên đỡ cô gái vào lòng.
Lúc này, cơ thể Tống Thi Vũ nóng ran, sờ trán cũng nóng như lửa đốt!”
“Sốt cao mất rồi!”, Trương Phong kêu lên.
Hắn vội vàng dìu bọn họ tới trước cửa chùa.
“Mở cửa, mau mở cửa ra, sắp chết người rồi!”
Một lúc sau cánh cửa chùa được mở ra.
Vị hòa thượng vô danh ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai nhìn ra ngoài cửa và kêu lên đầy kinh ngạc: “Sao lại bị ngã thành ra thế này chứ?”
“Còn không phải do ông hại sao! Cái ông già chuyên lừa gạt này, nếu hai người họ bị làm sao thì tôi sẽ đốt ông thành tro!”, Trương Phong túm lấy cổ áo vị hòa thượng vô danh và gầm lên.
Trước đó ông ta còn một mực nói rằng nếu mà đi đường tắt lên núi thì chứng tỏ không đủ thành ý và sẽ không cứu người.
Vậy mà giờ lại còn làm ra vẻ ngây thơ vô số