Ông ta đi tới gian phòng phía sau lưng, đẩy cửa bước vào và nhìn Mạc Phong.
Cả cơ thể anh được ngâm trong thùng gỗ giống như đang ngủ vậy. Những vết thương trên cơ thể bắt đầu khép miệng.
Long Hưng Điền bước tới, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy.
“Ông Long, sao ông tới vậy?”
Tống Thi Vũ lập tức mời ông ta ngồi xuống.
Nhưng căn phòng quá sơ sài, chỉ có duy nhất một chiếc ghế và một chiếc bàn. “Cô ngồi nghỉ ngơi đi, tôi tới thăm cậu ta! Đây là chút đồ bổ.
Cậu ta chưa tỉnh lại thì cô Tống ăn đi.
Cô cũng phải bồi bổ cơ thể!”, Long Hưng Điền đặt đồ lên bàn.
Trước đó kẻ mặc đồ đen đã lấy mất hộp đựng nhân sâm và cỏ Long Diên nhưng túi đồ bổ còn lại thì vẫn còn.
Dù không nhiều, chỉ là mấy món đồ dưỡng sinh đóng hộp nhưng ít nhất cũng tốt hơn việc ngày nào cũng ăn rau.
“Không…không biết cô Bạch đã tìm thấy dược liệu chưa?”, Tống Thi Vũ hỏi thẳng.
Điều đó khiến Long Hưng Điền không biết nói thế nào.
Ông ta chỉ cười lúng túng: “Đã cho người đi tìm kiếm rồi, chỉ cần có thì nhất định sẽ tìm được.
Hãy tin tưởng nhà họ Bạch!”
“Đương nhiên là tôi tin vào năng lực của cô Bạch.
Chỉ cần cứu được anh ấy, tôi