“Những kẻ núp trong bóng tối cũng ra cả đi”, vị hòa thượng vô danh từ từ đứng dậy.
Một luồng gió thổi về hướng bốn mươi chín ngọn nến khiến chúng lụi tắt.
Trương Phong lập tức cuống cuồng: “Ông nội nó chứ! Là ai, cút ra đây ngay!”
Những ngọn nến đã sắp cháy hết lại bị một cơn gió ập tới thổi tắt.
Trước đó hắn đã nhẩm tính hôm nay gió thổi hướng Bắc, vừa hai thổi ngược hướng ngọn núi, vì vậy không thể nào có gió thổi tới đây được.
Những bóng đen không ngừng gia tăng.
Trên cành cây, trên nóc nhà, bên ngoài sân, có tới cả mười mấy người mặc đồ đen.
Mỗi kẻ đều mang theo sát khi hùng hậu trên người.
Sát khí ngút trời.
Huýt!
Tiếng huýt chói tai vang lên trong không khí, mười mấy bóng đen điên cuồng lao ra từ bốn phía, phát ra tiếng kêu ai oán vô cùng khủng khiếp.
“Ha ha, Yến Vân Thập Tam Kỵ của nhà Tư Đồ sao? Trận thế kinh nhỉ, lâu lắm rồi bần tăng không được thấy đấy”, đôi mắt vị hòa thượng vô danh lập tức ánh lên vẻ hung hãn nhưng nó ngay lập tức bị che giấu.
Yến Vân Thập Tam Kỵ và cả Phương Hồng – một trong Tứ Đại Diêm Vương của nhà Tư Đồ, hơn nữa còn có cả cao thủ tu hành Trương Đình Ngọc, dù vị hòa thượng vô danh có lợi hại tới đâu thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.
Người thức thời chắc