“Đương nhiên rồi! Chỉ cần cô đồng ý thì Giang Hải chính là quê hương thứ hai của cô”, Mạc Phong nhún vai cười bình thản.
Nhưng Tống Thi Vũ lập tức tối mặt: “Nhưng dù tôi quay trở về thì mẹ tôi vẫn…” Vừa trở về từ duyên hải mà cô đã bắt đầu muốn quay lại nơi đó, hơn nữa còn mang theo sự sợ hãi.
Mạc Phong suýt nữa mất mạng ở đó chỉ vì muốn cứu cô, cô không thể nào vì mẹ của mình mà khiến anh phải rơi vào nguy hiểm một lần nữa.
Dù anh có tự nguyện thì Tống Thi Vũ cũng không chịu.
“Yên tâm đi, đợi vài ngày nữa tôi sẽ nhờ Bạch Như Nguyệt đưa mẹ cô tới đây! Nhà họ Tống dù lợi hại thì cũng phải sợ nhà họ Bạch thôi, chắc chắn sẽ phải thả người!” Đến nhà họ Lục còn không dám gây sự với nhà họ Bạch nữa là Tống Thanh Sơn.
So với nhà họ Bạch thì thực lực của nhà họ Tống chỉ như con sâu cái kiến, có lẽ Bạch Như Nguyệt cũng chẳng coi ra gì.
Nếu mà ép nhau thì họ sẽ tiến hành đòn sát phạt với kinh tế vùng duyên hải, khiến cổ phiếu nhà họ Tống rớt vài trăm điểm không thành vấn đề.
Chỉ cần Tống Thanh Sơn không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ biết nặng nhẹ đúng sai.
Tống Thi Vũ nghe thấy vậy bèn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Rốt cuộc anh và Bạch Như Nguyệt có mối quan hệ gì? Sao người ta lại giúp anh vậy?’
“Là anh em tốt! Kiểu anh em chí cốt ấy!”, Mạc Phong vỗ ngực đầy tự tin.
Mặc dù Tống Thi Vũ không tin lắm nhưng không nói gì.
Được sống ở Giang Hải đã