**********
Một phát súng được bắn ra, Tần Lam bị bật lại phía sau mấy bước.
Phát đạn được bắn lên trời, không hề trúng ai.
Mạc Phong thấy vậy thì không nhịn được cười.
Anh vội vàng đỡ cô: “Được rồi, đừng cố chấp nữa.
Tay cầm nặng quá, hơn nữa còn đang trên máy bay.
Cô muốn bắn trúng thì thật khó mà!”
Nhưng Tần Lam vẫn không chịu.
Cô nhấc khẩu 98K lên một lần nữa và nhắm thẳng vào chiếc xe đang chạy dưới núi.
Pằng!
Lần này, phát súng bắt trúng cốp xe.
“Được rồi! Đừng cố chấp nữa, đừng để không bắn trúng sát thủ lại thành ra bắn trúng con tin đấy!”, Mạc Phong vội vàng đỡ lấy cô.
Nhưng Tần Lam chỉ trừng mắt với anh: “Anh giỏi thì anh làm đi!”
“Cô cái gì cũng tốt, chỉ có tính khí thì nóng nảy quá.
Phải thay đổi.
Trong môi trường rung lắc như thế này thì tâm và trí phải hợp nhất mới có thể bắn trúng được.
Nếu không thì dù có bắn mười phát cũng sẽ trượt cả thôi!”
“Xí! Nói thì hay lắm, tôi biết anh bắn súng giỏi rồi! Bớt chém gió lại.Trong tình huống như thế này, ngay cả súng bắn tỉa chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã bắn trúng!”
“Cược gì nào?”
“…”
Mạc Phong nhếch miệng cười xấu xa.
Lại là câu nói này, lần nào cá cược với anh cô cũng đều thua cả.
“Nếu không dám thì thôi!”, anh nhún vai.
Tần Lam tức lắm, cái gì mà dám với không dám chứ?
“Ai nói tôi không dám, nói đi, muốn cược gì?”
Mạc Phong nhếch miệng cười, thật không hiểu tại sao luôn có người nghi ngờ năng lực của anh thế không biết.
Cũng có thể lúc anh nghịch súng thì Tần Lam vẫn chưa nhậm chức!
“Nếu tôi có thể bắn trúng thì cô gọi tôi là ông xã, hơn nữa còn phải gọi thật lớn!”
Viên cảnh sát đứng