“Đây là Giang Hải, đương nhiên do anh quyết.
Tìm chỗ nào náo nhiệt, uống một trận đã đời! Nhưng anh trả tiền.
“Tạch!”
Mạc Phong cảm thấy cạn lời.
Cô ấy muốn uống rượu, anh đi cùng lại còn bắt trả tiền.
Thật đúng là tính nết của một cô chủ!
Quán bar ở Giang Hải đông như nấm, hơn nữa anh cũng không tới những chỗ đó nhiều từ sau khi trở về.
Anh vốn định tới quán bar của nhà Tô Nguyệt, nhưng thấy hơi xa nên tìm đại một quán ở gần nhà.
Quán bar Stars.
Ở ngay gần biệt thự Nam Sơn, chỉ cần lái xe hơn hai mươi phút là tới.
Hai tên bảo vệ to cao đứng ngoài cửa.
Ít nhất họ cũng phải cao trên mét chín.
Tóm lại là Mạc Phong phải ngẩng đầu ngước nhìn mới thấy.
Bạch Doanh thì càng không phải nói, một cô gái cao một mét sáu mươi lăm đứng trước một người cao gần hai mét đã thấy quá thấp, nếu mà còn thấp hơn nữa thì đúng là chẳng thấy người đâu.
“Vào cửa soát vé!”
Nói xong người đàn ông cầm con dấu bước tới.
Có lẽ Bạch Doanh mới đi bar lần đầu nên khi thấy người đàn ông cầm con dấu thì định ra tay.
May mà Mạc Phong giữ cô ấy lại: “Cô định làm gì vậy?”
“Người đó cầm cái gì thế?”, Bạch Doanh nhìn chăm chăm con dấu trong tay người đàn ông với vẻ cảnh giác.
Mạc Phong cảm thấy cạn lời, không biết chui đi đâu.
Anh vội vàng lôi cô lại, khẽ nói: “Tôi phục cô thật đấy, đây là cửa soát vé, bước vào mà không thấy có đóng dấu thì sẽ bị đuổi ra ngoài! Cô nói ít thôi! Đi theo tôi!”
“Ồ!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Người đàn ông to cao bước lên nhìn Bạch Doanh một lượt rồi nhìn Mạc Phong cười đểu cáng: “Không tệ mà, cô em chuẩn đấy, đã đủ mười tám tuổi chưa?”
“Năm nay cô đây vừa tròn mười tám! Ngâm miệng lại cái đồ cao to đen hôi!’, Bạch Doanh nóng máu, thấy ánh mắt dâm dê của bọn chúng mà cô không ra tay đánh cho một trận tời bời là may lắm rồi.
Mạc Phong cũng vội vàng kéo cô ấy đi vào trong: "Ngại quá hai đại ca, em gái tôi từ nhỏ tính đã nóng nảy như vậy.
Hai đại ca đứng bận tâm nhé!”
“Bỏ đi, một con nhóc mười mấy tuổi thôi mà, không so đo làm gì! Vào trong đi.
Anh vội vàng kéo Bạch Doanh vào trong ngay như sợ không nhanh thì cô nhóc sẽ ra tay tẩn hai người kia mất.
“Anh đúng là nhát gan, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!”, Bạch Doanh trừng mắt tức giận nói.
Mạc Phong thở dài: “Chúng ta đi uống rượu, có phải đi gây sự đâu.
Hơn nữa đó là quy trình của người ta, cũng chẳng đặc tội gì với chúng ta, tại sao phải ra tay? Chơi vui mới là điều quan trọng!”
Bạch Doanh cũng gật đầu.
Người ta nói rượu là thứ giúp con người ta quên đi phiền phức dễ dàng nhất.
Giờ cô chỉ muốn dùng rượu để làm tê dại bản thân.
Bởi vì có quá nhiều gánh nặng.
Cô có cảm giác sắp không thở nổi vì áp lực, vì phải chịu đựng những điều mà đúng ra ở tuổi này không nên có.
Sau khi